Sau đó, Tô Tình lại tiếp tục gửi bản thảo của mình cho một vài công ty khác nữa, nhưng công ty lớn sẽ không xem bản thảo thiết kế của cô, còn công ty nhỏ lại không dùng tới nó.
Đơn giản mà nói, trước khi Tô Tình có tiếng tăm, thiết kế của cô dù có tốt đến mấy, cũng chỉ có thể coi là một đống giấy vụn mà thôi, trừ khi cô có số mệnh đặc biệt.
Nếu nói về nghệ thuật, nghề thiết kế nhìn có vẻ là một nghề kiếm được tiền, nhưng trên thực tế, nó cũng chỉ đơn thuần là nghề nghiệp sinh ra để phục vụ cho một quần thể nhất định mà thôi, nếu không tìm được một quần thể chịu tiếp nhận nó, thì kể cả khi bản thiết kế có tốt đến mấy, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Cũng may trong một tháng này, Tô Tình đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô biết mình không có ưu điểm gì, bởi vậy nên tới bây giờ, lựa chọn tối ưu của cô vẫn là đàng hoàng học cho xong năm nhất đại học, lấy được học bổng rồi ra nước ngoài tiếp tục tu nghiệp.
Kiếp trước, vì không có kinh nghiệm đi du học nên Tô Tình đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội của mình, nếu lần này cô có thể xuất ngoại, thì hẳn là tới năm 29 tuổi bằng với kiếp trước, sự nghiệp của cô sẽ còn đi xa hơn nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây