Tất nhiên là sau đó, Thường Hạo sẽ ngốc nghếch đi giải thích với Trịnh Nghiên Nghiên kiểu như: “Ấy, Nghiên Nghiên à, cậu đừng mặc kệ tôi như thế, cậu cũng biết mà, khi ấy tôi là đội trưởng, tôi phải làm gương, không như thế thì sao mọi người phục được?”
“Hừ, Chu Dục Văn cũng là lớp trưởng, nhưng người ta lại ngày ngày chạy tới phòng y tế, không có làm màu như cậu đâu!”
“Làm sao cậu ta có thể so sánh với tôi được? Cậu ta chỉ là lớp trưởng lâm thời thôi, chờ đến khi khóa huấn luyện quân sự này kết thúc, còn chưa biết ai mới là lớp trưởng đâu!”
Ít nhiều gì Thường Hạo cũng có chút cảm giác vinh dự, từ một tên sinh viên cá biệt ban đầu đến sau này được trở thành đội trưởng, đây tuyệt đối là cả một quá trình gian nan đó (Phải ngồi xổm suốt cả ngày còn gì?)
Thường Hạo thích dáng vẻ oai phong lẫm liệt của mình khi làm đội trưởng, vừa nãy cậu ta không để ý tới Trịnh Nghiên Nghiên vì đúng là có một chút ý tứ làm màu thật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây