Lục Lâm vẫn ngồi hút thuốc ngoài ban công, im lặng chờ đợi câu trả lời của Chu Dục Văn. Tàn thuốc cứ ngắn dần theo thời gian. Một điếu thuốc đã hết, nhưng từ đầu tới cuối, Chu Dục Văn vẫn không trả lời.
“?” Lục Lâm lại gửi đi một dấu hỏi chấm.
Nhưng lúc này, Chu Dục Văn đã đặt điện thoại di động sang một bên rồi.
Thật ra Lục Lâm đã dự đoán được kết quả từ trước, chẳng qua cô ấy vẫn còn ôm một chút hi vọng mà thôi. Lục Lâm dụi đống tàn thuốc sắp tắt lên lớp rào chắn bằng xi măng của ban công, rồi chống hai tay trên rào chắn, để cái đầu vươn ra bên ngoài ban công. Lúc này, vầng trăng sáng vành vạnh giữa trời, không trung là một màu đen tinh khiết vạn dặm không mây.
Cơn gió đêm lướt qua, làm mái tóc dài xinh đẹp trên đầu Lục Lâm bay lung tung, cô ấy cứ ngồi yên, lặng lẽ ngắm phong cảnh như thế một lúc, mãi đến cuối cùng vẫn không đợi được tin nhắn trả lời của Chu Dục Văn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây