“Ha ha ha! Trịnh Nghiên Nghiên thực sự không nhịn được nữa lập tức bật cười ha ha.
Lục Lâm có chút cạn lời hỏi: “Có đến mức ấy không?”
“Sao lại không đến mức ấy, Cường của cậu đến đây.”
“Cút đi.” Lục Lâm có chút hối hận vì chút tưng tửng thời trung học của mình, phỏng chừng chuyện này sẽ bị Trịnh Nghiên Nghiên cười cợt cả một đời mất. Cô ấy vội vàng làm ra một đống hành động chớp nhoáng, đầu tiên là xóa đi chữ ký cá nhân, sau đó không thèm để ý tới Lý Cường nữa.
Mà Lý Cường, sau khi nói xong câu này, đã đợi cả nửa ngày cũng không đợi được hồi âm, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy: “Không phải chứ, anh Hạo à, vì sao Lục Lâm không để ý tới tôi nữa rồi, không phải cậu đã nói cô ấy sẽ rất cảm động sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây