Trong một con hẻm nô lệ ở huyện Cù Bình, khắp nơi đều là tiếng cãi cọ ồn ào và hôi thối, Trần Bất Quyện bị đánh thức bởi mùi hôi tanh tưởi nồng nặc. Vừa mở mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã phát hiện mình bị nhốt trong một chiếc lồng sắt cũ nát. Trần Bất Quyện lặp tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, phản ứng đầu tiên là tìm cách trốn thoát. Nhưng chưa kịp hành động, hắn đã nhận ra điều bất thường, thân thể hắn hình như đã nhỏ lại rất nhiều.
Trần Bất Quyện cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể, trong lúc hắn đang khiếp sợ nhìn chằm chằm bàn tay bị thu nhỏ của mình, một đại hán kéo chiếc lồng sắt đang nhốt hắn, mặt mày nịnh nọt nói gì đó với một tiểu cô nương. Trần Bất Quyện đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, nín thở nghiêng đầu nhìn ra ngoài lồng sắt, vừa vặn chạm phải một đôi mắt đang tò mò quan sát.
Đó là một đôi mắt to tròn, linh động của một tiểu cô nương chừng mười một, mười hai tuổi, trên người mặc một bộ váy áo cổ trang màu hồng ruốc. Trong lúc Trần Bất Quyện đánh giá đối phương, cô bé cũng đang mỉm cười nhìn hắn, tựa như một tiểu tiên nữ không biết sầu khổ của nhân gian.
“Vương Lão Tam ta buôn bán rất thành thật, đứa trẻ này lai lịch trong sạch, là con của một cặp vợ chồng nông dân nghèo. Bọn họ có quá nhiều con, không nuôi nổi, nên mới bán đứa lớn nhất cho ta...”
Không đợi đại hán nói xong, phụ nhân bên cạnh tiểu cô nương đã nhíu mày nói: “Cho dù là vậy cũng quá đắt rồi! Chúng ta mua một người hầu ở chợ nô lệ cũng chỉ 5 lượng bạc. Ngươi chỉ là một kẻ bán nô lệ dạo ở hẻm nô lệ mà lại dám hét giá trên trời, một đứa trẻ ốm yếu như vậy cũng dám mở miệng đòi 3 lượng bạc?”
Vương Lão Tam nghe vậy, liền vội vàng cười làm lành nói: “Nó không phải trẻ con, chỉ là lớn lên có chút nhỏ gầy, kỳ thật đã 12 tuổi rồi.”
“12 tuổi mà chỉ cao có nhiêu đây, không lẽ thân thể có vấn đề gì? Lỡ như chúng ta mua về chưa được bao lâu đã chết, đến lúc đó chẳng phải là lãng phí tiền bạc sao?”
“Không đâu, không đâu, nó chỉ là...”
Trong lúc phụ nhân mặc cả với gã đại hán, Trần Bất Quyện ở trong lồng cụp mắt, bộ dạng thoạt nhìn có chút ngu si. Sự chú ý của tiểu cô nương đã bị một nô lệ khác hấp dẫn.
Nô lệ hấp dẫn tiểu cô nương là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Trên người đối phương cũng bẩn thỉu như Trần Bất Quyện, nhưng khuôn mặt lại rất sạch sẽ. Bản thân hắn vốn dĩ lớn lên cũng không tệ, lại còn biết cách tỏ vẻ đáng thương, sau khi cố ý gây ra tiếng động để thu hút sự chú ý, tiểu cô nương rất nhanh đã bị hắn hấp dẫn đi qua.