Hứa Văn Thư ừ một tiếng, thần sắc lãnh đạm.
“Ngươi đã hòa ly với Nha Nhi, nên tự trọng. Nên biết giờ nàng ấy là nghĩa nữ của mẫu thân ta, ngươi mà dám làm chuyện gì quá phận với nàng ấy, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Dù đã hơn mười năm không gặp, uy nghiêm của người cha vẫn quá đủ khiến Hứa Gia Liên lập tức như hổ mất móng vuốt, co rúm lại đáng thương.
Hứa Văn Thư cảnh cáo xong, chắp tay sau lưng đi ra tiền viện.
Hứa Gia Liên thở phào một hơi, lau mồ hôi trán.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây