Một lát sau, Hứa Gia Thạch hít mũi một cái, buông lỏng vòng tay này ra, đứng ở một bên.
Hứa Văn Quý tiến lên hai bước, liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt dò xét.
“Hứa Tiền thị, muộn như vậy rồi mà ngươi còn chưa về nhà, Tiểu Thạch lo lắng ngươi ở trong núi xảy ra chuyện gì, liền tìm đến chỗ cha ta... Bất kể như thế nào, nếu ngươi đã bình an trở về, vậy chúng ta đi trước đây.”
Tiền Mộc Mộc hơi hơi gật đầu.
“Làm phiền rồi, sau này ta sẽ tới cửa nói lời cảm tạ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây