“Ta có thích hay không... Chẳng lẽ đây không phải rõ ràng sao.” Tiền Mộc Mộc có chút phát điên, nàng vỗ trán, “Ta trịnh trọng nói cho ngươi, chút tâm tư đó của ngươi ta vừa thấy liền rõ ràng, cho nên coi như ta cầu xin ngươi được không, thật sự đừng tới nhà của ta nữa.”
Trong mắt Lưu Thúy Thúy xẹt qua một vệt đau đớn, nồng đậm mà thiêu người, nàng ta gần như sắp khóc tới nơi.
“Vậy, vậy, ta...”
Hốc mắt đỏ hoe, giống như là chịu ấm ức rất lớn.
Nhìn khuôn mặt vàng như nến kia, thân thể gầy giống như chỉ cần một cơn gió quét qua là có thể thổi bay, Tiền Mộc Mộc thở dài, tóm lại có chút không đành lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây