Tiền Mộc Mộc cười cười, “Cái này có gì phải hâm mộ, ngươi là không thấy lúc bọn họ chỉ còn da bọc xương, khiến lòng ta sắp nát rồi.”
Phạm Ngọc An chậm rãi lắc đầu.
“Nhưng đây mới là nhà, đây mới là người một nhà, còn cô độc một thân không nơi nương tựa như ta, ta tới nơi này cũng là vì chữa thương.”
Chữa thương...
Tiền Mộc Mộc liếc mắt đánh giá trên dưới một cái, không thấy có dấu vết bị thương ở đâu, nàng nghiêng đầu, cẩn thận không hỏi nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây