Tiếng cãi nhau truyền vào tai, Ngô thẩm tử nhìn về phía này một cái, bước chân cũng thuận theo đó mà bước tới.
Miệng nàng ấy còn chưa mở, Dương quả phụ đã ngồi xuống đất, dang chân vẫy tay õng ẹo, “Đây là chuyện gì thế này, gốc măng rừng này rõ ràng là ta nhìn thấy trước, lương thực của nhà Hứa Tiền thị lương thực nhiều đến nỗi nuôi mấy hài nhi kia của ngươi béo tốt phây phây, đến tranh giành với ta thì thôi đi còn gọi người giúp đỡ...hu hu hu...”
Tính cách ai đến cũng không từ chối của Dương quả phụ, khiến rất nhiều nam nhân trong thôn được hưởng phúc, nàng ta vừa khóc gào, lập tức thu hút không ít nhiều người.
Những người vây quanh, đa số đều là nam nhân.
Trong đó không thể thiếu cha của Hứa Cúc Hoa, ông ta ngậm ống tẩu thuốc, hút một hơi, trong khói thuốc mịt mù miệng của ông ta mở ra đóng vào nói: “Hứa Tiền thị, mặc dù trong lòng chúng ta đều biết ơn ngươi đã nói măng rừng cho mọi người, nhưng ngươi cũng không thể dựa vào công lao mà bắt nạt người khác, còn gọi Ngô thẩm tử đến giúp ngươi, ngươi làm như này cũng không tránh khỏi không phúc hậu lắm đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây