“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.” Tiền Mộc Mộc lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho Nha Nhi, mỉm cười trêu chọc, “Vốn dĩ là một đại mỹ nhân xinh đẹp đáng yêu, lần này khóc như hoa lê đẫm nước mưa, đúng thật khiến người ta đau lòng.”
Lý Nha Nhi lập tức hoá nước mắt thành nụ cười, hai chân đỏ ửng, trong mắt hàm chứa vài phần e thẹn, “Mẹ chồng, người lại lấy con làm trò cui.”
Chọc cười người xong, khóe miệng của Tiền Mộc Mộc cũng theo đó mà nhếch lên, “Cười lên đẹp biết bao nhiêu, cười nhiều vào, nhé!“.
Nàng nhét hết hộp trang sức vải y phục và đồ mua cho Hứa Gia Liên, vào người Lý Nha Nhi, “Con cũng dọn dẹp một chút đi.”
“Vâng.” Cả đầu Lý Nha Nhi đều chôn trong đống đồ, cẩn thận sải bước đi ra ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây