Hứa Gia Thạch ngồi lên chiếc ghế mà Hứa Gia Liên vừa ngồi, hai tay chống cằm, nghiêng đầu tò mò hỏi: “Nương, trong thư viết gì vậy?”
Tiền Mộc Mộc cong môi cười khẽ, dịu dàng xoa đầu của Tiểu Thạch Đầu, “Đó là thư nương viết cho một người bạn. Tiểu Thạch Đầu, tạm thời nương còn chưa có thời gian dạy rảnh con nấu ăn, đợi qua vài ngày nữa, sau khi bận việc đào mương nước xong, đến lúc đó nương sẽ cầm dạy dạy con, được không?”
Mi mắt của Hứa Gia Thạch cong cong, nụ cười đơn thuần mà sạch sẽ, giống như một vầng trăng khuyết không vướng bụi trần, “Vâng! Con đều nghe nương.”
Khóe miệng của Tiền Mộc Mộc hơi cong lên, cười dịu dàng.
Cố Tiểu Vũ ngồi dưới tường ngoài phòng bếp, vô cùng buồn chán dùng ngón tay ấn chết từng con từng con kiến đang bò, không ai trong Hứa gia muốn nói chuyện với nàng ta, tình cảnh ngượng ngùng như vậy, nàng ta đáng lẽ ra nên biết ý mà rời đi, nhưng nếu rời khỏi đây, nàng ta hoàn toàn không còn nơi nào để đi…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây