Nhưng cho dù như vậy, nương vẫn bằng lòng ôm nó.
An ủi sự oan ức và buồn bã của nó, sẽ dịu dàng khuyên giải nó.
Nỗi hối hận che trời lấp đất, như một con tàu sắp bị sóng biển cuốn đổ, không ngừng va vào những tảng đá nhọn, đập vào tim nó vừa đau đớn vừa tê dại, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nhấn chìm.
“Nương, con biết sai rồi... huhuhu...”
Hứa Gia Phục đau khổ khóc ra tiếng, đôi tay nhỏ víu chặt lấy y phục sau lưng nương, như đang nắm lấy sợi dây cứu mạng duy nhất, gắt gao không buông tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây