Đôi mắt đẫm lệ nhìn nương thân ở trước mắt, Hứa Gia Phục cắn nhẹ cánh môi đang run run, cay đắng trào ra khỏi hốc mắt, nó khàn giọng nói: “Nương...”
Nhìn bộ dạng đáng thương này, dù lòng có cứng cỏi đến đâu cũng mềm đi, Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Cho dù như thế nào, ăn cơm trước đã.”
Bụng đói kêu ùng ục, Hứa Gia Phục nhận lấy bát, xúc từng thìa từng thìa to, ăn như hổ đói, nhai cũng không nhai, ừng ực nuốt thẳng vào bụng.
Tiền Mộc Mộc chuyển một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi trước mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây