Vứt cái thúng gạo trống không trên tay xuống, Hứa Gia Liên đưa tay lau mồ hôi trên trán, tuỳ ý liếc một cái thấy nương thân nhà mình đang đứng trên bờ ruộng, hắn nở một nụ cười tươi rói, vẫy tay về phía này.
“Nương! Người đến rồi!”
Tiền Mộc Mộc lấy tay che nắng, đi đến trước mặt Hứa Gia Liên, nâng cằm về phía mấy người đang bận rộn ngất trời kia.
“Nhà lão nhị lão tứ, sao lại có người đến vậy?”
Có người tình nguyện đến giúp đỡ, nàng tất nhiên chào đón một trăm lần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây