[Mỹ Thực] Nhà Cung Cấp Thực Phẩm

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Cả căn phòng, chỉ có chiếc giường đôi là gọn gàng nhất, chăn được gấp ngay ngắn, gối cũng đặt gọn vào vị trí.

Nhìn xuống cơ thể phủ đầy bụi bẩn của mình, Viên Châu cau mày lấy quần áo sạch từ trong tủ ra, không buồn đóng cửa mà trực tiếp đi về phía cánh cửa gỗ màu vàng.

Đặt quần áo lên giá, anh bước đến bồn rửa tay rửa mặt. Trong gương phản chiếu một khuôn mặt trưởng thành, trông khoảng ba mươi tuổi, đôi mắt sâu thẳm mang theo sự trầm lắng của năm tháng.

Sự điềm tĩnh mang lại cho gương mặt vốn bình thường của Viên Châu một nét quyến rũ khó tả, pha chút phong độ của những quý ông trưởng thành đang được ưa chuộng hiện nay.

Bàn tay của anh có một vài vết bỏng không quá rõ ràng, trên các ngón tay còn có vết cắt. Những ngón tay không thể gọi là đẹp, nhưng đường nét cơ bắp trên cánh tay lại vô cùng rắn chắc. Ngoài ra, vẻ ngoài của anh cũng không có gì nổi bật.

Dù từng có ý định tập luyện để có cơ bụng săn chắc nhằm thu hút phái nữ, nhưng sau ba tháng kiên trì, cúi đầu nhìn xuống vẫn thấy bụng không có chút thay đổi nào, Viên Châu đành bỏ cuộc.

Anh nhanh chóng rửa mặt, trở lại phòng mình. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên từng hồi “Rè… rè…”, Viên Châu lau khô tay, mở tin nhắn đến từ ông chủ Vương, nội dung vỏn vẹn một câu:

“Viên Châu, tôi đã tuyển được người rồi. Ngày mai cậu không cần đến nữa. Tiền lương tháng này sẽ được chuyển vào tài khoản đúng hạn.”

Anh thở phào nhẹ nhõm. Dù đã xin nghỉ việc từ nửa tháng trước, nhưng ông chủ Vương nói rằng theo quy trình, chỉ khi nào tìm được người thay thế thì anh mới có thể chính thức rời đi. Viên Châu sớm đã muốn rời khỏi nơi này, ra ngoài dạo chơi một chút.

Ánh mắt anh vô thức lướt qua bức ảnh bị úp xuống trên bàn, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến việc ngày mai sẽ có người đến xem căn nhà, tâm trạng anh lại nặng nề.

Bởi vì, cha mẹ anh từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào quán ăn nhỏ này. Họ từng nói rằng nếu sau này anh không có thành tựu gì lớn, vẫn có thể kế thừa quán ăn này để kiếm kế sinh nhai.

Nhưng từ sau khi cha mẹ qua đời, anh chưa một lần mở cửa tiệm. Bây giờ, anh còn muốn chuyển nhượng nó. Nghĩ đến đây, Viên Châu cảm thấy phiền muộn, đưa tay đẩy bức ảnh trên bàn ra xa hơn một chút.

Nằm trên giường, anh đưa mắt nhìn bầu trời đang dần tối ngoài cửa sổ, khẽ nhắm mắt, dọn sạch suy nghĩ trong đầu, định trực tiếp đi vào giấc ngủ.

[Tít tít… Đang kiểm tra trạng thái tinh thần của ký chủ… Ổn định… Đủ điều kiện ràng buộc… Bắt đầu kích hoạt… Kích hoạt hoàn tất.]

Một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên trong đầu Viên Châu.

Anh lập tức mở mắt, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên sự kinh ngạc.

“Hệ thống?” Anh vô thức thì thầm.

[Tôi đây, ký chủ.] Một giọng nói máy móc, nghiêm túc mà lạnh lùng, đáp lại trong đầu anh.

“Hả?” Viên Châu hoàn toàn ngây người.

“Cái quái gì thế này?” Anh bắt đầu quan sát xung quanh phòng, cố tìm ra nơi phát ra âm thanh hoặc bất kỳ thứ gì khác thường so với ngày hôm qua.

Tuy nhiên, ngoại trừ hộp cơm trưa còn nằm ngay ngắn trong thùng rác, căn phòng không hề có thêm vật lạ nào.

[Ký chủ không cần tìm kiếm. Hệ thống này được liên kết trực tiếp vào não bộ của anh…]

Ngay khi nghe thấy từ “não bộ”, Viên Châu ngay lập tức đưa tay sờ vào sau đầu, lặp đi lặp lại vài lần, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường. Ngay cả một vết gồ lên cũng không có.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️