“Ôn dương hóa khí, lợi thấp hành thủy.”
“Bài thuốc này vừa đơn giản vừa rẻ.
Rẻ đến mức nào ư?
Ngày xưa, các hiệu thuốc còn không thèm bán vì chẳng có lời!”
“Những ai có làn da khô, độ đàn hồi kém, thường bị phù nề, tiểu tiện nhiều hãy xem xét dùng thử. Nếu bạn là kiểu uống nước là muốn đi tiểu ngay, mặt dễ sưng, cơ thể tích nước, đó chính là dấu hiệu.”
Bài thuốc này gồm năm vị: Phục linh, trư linh, trạch tả, bạch truật sao khô, quế chi. Quế chi và nhục quế không giống nhau. Dù cùng một loại cây, nhưng Nhục quế là phần vỏ, còn Quế chi là cành non của cây quế.
Nhưng mà…
Thời đại này nói chuyện đó cũng chẳng ích gì, bởi vì dù sao bọn họ cũng không quan tâm. Nếu sau này có cơ hội, có thể mở một buổi giảng dạy hoặc lớp học về trung y, lúc đó nói chi tiết cũng được. Sau khi giải thích xong, Tần Giản nhanh chóng chế tạo dược hoàn.
Thật ra, bài thuốc này có thể uống dưới dạng bột hoặc viên hoàn, nhưng cô thấy làm thành viên dễ uống hơn, nên chọn cách này.
Cô nhớ, ở một thời đại nào đó, người ta từng điều chế Ngũ Linh Tán thành Ngũ Linh Capsule (dạng viên nang). Nếu đến hiệu thuốc mua, họ sẽ không bán Ngũ Linh Tán, mà phải hỏi mua Ngũ Linh Capsule mới có.
Sau khi hoàn tất chế dược, Tần Giản lên tiếng:
“Bây giờ, quảng bá cửa hàng một chút nhé! Mong mọi người ủng hộ nhiệt tình!”
Nhưng mà…
Không thể cứ nói suông mà mong người ta tin tưởng được.
Nghĩ vậy, cô quyết định tặng thêm quà.
“Cửa hàng mới khai trương! Tôi sẽ tặng thêm bốn suất thử nghiệm: hai viên Sâm Linh Bạch Truật Hoàn và hai viên Ngũ Linh Tán. Ai muốn nhận, hãy nhanh tay đăng ký! Nhưng vẫn như cũ—tôi nghèo lắm, nên phí vận chuyển tự lo nhé!”
Ngay khi vừa mở bình luận, một loạt tin nhắn tràn ngập màn hình.
Bình luận dày đặc đến mức không nhìn rõ nội dung.
Tần Giản: …
Không nói nhiều, tắt bình luận lần nữa.
Khán giả khóc ròng: …
Tần Giản mở hệ thống quản lý, chọn ngay bốn địa chỉ đầu tiên, sau đó đơn giản và thô bạo gọi chuyển phát nhanh đến gửi đi.
Cùng lúc đó, trên tinh võng, một loạt bài đăng mới bắt đầu bùng nổ.
# Vị nữ dược sư luôn tắt bình luận, tôi chính là fan cuồng của cô! #
[Ban đầu, tôi không tin nữ thần đại nhân. Nhưng sau đó… tôi đã biết thế nào là hối hận.
Tôi vô cùng may mắn, trúng thưởng một viên dược hoàn dành cho dị năng giả. Nhưng lúc đó, cái não tàn này của tôi lại tiện tay tặng cho đàn em khóa dưới, chỉ để thể hiện quyền lực của đàn anh.
Thế nhưng… không lâu sau, tôi đã tận mắt chứng kiến…
Bùm!
Đàn em của tôi —Từ cấp F bay thẳng lên cấp D!
Tôi chỉ hận không thể bóp cổ nó, bắt nó ói ra ngay lập tức!
Đó là dược hoàn của tôi!!!
Nhưng mà… mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Nó đã nuốt xuống mất rồi!
Đàn em của tôi nhà cực kỳ giàu có. Nó là một tên biến thái. Vì vậy, dù trong lòng tôi muốn gọi nó là “thằng chó” hay thậm chí là “súc sinh” thì cũng không dám.
À không, quên câu trên đi. Đàn em của tôi là một người ngoan ngoãn, đáng yêu.]
[Quay lại chuyện chính, đàn em của tôi bẩm sinh thể chất yếu, uống đủ loại dược tề dành cho dị năng giả mà vẫn không cải thiện được. Các bạn chắc chắn sẽ không tin đâu — từ nhỏ đến lớn, nó uống dược tề thay nước, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Là một sư huynh tốt, luôn quan tâm đến đàn em… tôi tất nhiên là…
Không, để tôi đau lòng thêm chút nữa. Tôi cảm giác sắp không thở nổi rồi.
Dù tôi không thiếu tiền, nhưng thể chất của tôi cũng chẳng hơn nó bao nhiêu!!!
Tôi hận quá đi mất!!!
Bây giờ, mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại quỳ trước quang não mà khóc.
Tôi nói với bà rằng, tôi đã đem viên dược hoàn giúp nâng cấp thể chất ném vào miệng người khác mất rồi.
Mẹ tôi thẳng tay cho tôi một bạt tai, rồi bảo tôi cứ quỳ tiếp đi.
Nếu có cơ hội, tôi chỉ muốn nói một câu: Nữ thần đại nhân, xin hãy yêu tôi thêm một lần nữa!