Phốc xuy!
Huyền Bi Đại Sư chật vật ngã ra ngoài.
Đập xuống mặt đất tạo thành một cái hố to, sau đó vô lực bò ra ngoài.
- Máu tươi của các ngươi chính là thứ ta yêu thích nhất, từng kẻ một đến đây đi.
Huyết nhân lạnh lẽo nói.
Đó là quái vật gì vậy?
Các thiên tài ở đây đều hít một ngụm khí lạnh.
Huyền Bi Đại Sư là tồn tại Thần Thể Cảnh ba gông xiềng chí tôn, vậy mà bị đánh bại một cách nhẹ nhàng như thế.
Thậm chí huyết nhân còn chưa ra tay.
Hắn mạnh đến mức nào?
Bốn gông xiềng chí tôn? Hay là Thần Thể Cảnh đỉnh phong, năm gông xiềng chí tôn?
Sát ý kinh khủng tràn ngập ra, làm cho mọi người áp lực cực lớn.
Tất cả mọi người ở đây đều là thiên kiêu, đều là thiên tài, tất nhiên không cam lòng bị áp chế như thế.
Tiếng gầm gừ vang vọng, nhiều luồng khí tức phóng lên cao.
Bọn họ ở giãy dụa, muốn tránh khỏi uy áp của huyết nhân!
Diệp Thành Đại Hoang Tông cầm thạch kiếm trên tay, thạch kiếm vốn bình thường bỗng nhiên trở nên sắc bén, ngay cả hư không cũng bị xé rách.
Hắn chém một kiếm ra về phía huyết nhân đứng trong hư không.
- Chết đi.
Nhưng ánh mắt của huyết nhân lạnh băng, không hề quan tâm đến chút kiếm khí kia.
Xiềng xích sau lưng run lên, xiềng xích huyết sắc bắt đầu vươn dài.
Một, hai, ba, bốn, năm!!
Năm đạo gông xiềng!
Thần Thể Cảnh đỉnh phong!
Hai cánh tay, hai chân, nê hoàn cung!
Năm gông xiềng vùng vẫy.
Ca sát!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một bàn tay huyết sắc thật lớn đánh về phía Diệp Thành.
Diệp Thành tuyệt vọng, kẻ kia là tồn tại năm gông xiềng, sao hắn có thể ngăn cản nổi chứ?
Phốc xuy!!
Bàn tay huyết sắc còn chưa nhấn xuống, Diệp Thành đã phun ra tiên huyết, không cầm nổi thạch kiếm, nằm rạp trên đất.
Ùng ùng!
Chưởng ấn huyết sắc đánh đến, Diệp Thành không kịp hét thảm đã bị đập thành một bãi thịt vụn.
Một trong mười thiên kiêu Đại Hoang Tông đã ngã xuống!
Lông tơ dựng đứng!
Nhìn kết cục thảm thiết của Diệp Thành, không ai có ý nghĩ chiến đấu tiếp.
Trốn đi!
Cường giả Khôi Tông, Tiêu Trường Vận Phong Lôi Các, cường giả Thiên Đan Thành, Thiên Diệu Thành đều bùng phát tốc độ nhanh nhất, chạy thục mạng về bốn phía.
Trong bí cảnh xuất hiện cường giả năm gông xiềng chí tôn, đúng là ác mộng.
Cường giả Thần Thể Cảnh đỉnh phong, đó là cường giả chân chính, trụ cột của cả một thế lực nhất lưu.
Bọn họ không ngốc, ngay khi đối phương bại lộ thực lực, tất cả đều lựa chọn bỏ chạy.
Mặc dù cơ duyên không tệ, nhưng cũng phải có mạng mà dùng.
Trốn?
Hình như huyết nhân bật cười một tiếng, sự lạnh lẽo trong con ngươi càng mạnh.
Từng luồng máu tươi gào thét ra, xuyên thủng cơ thể những thiên tài kia trong nháy mắt.
Tiêu Trường Vận hét thảm một tiếng, hắn muốn chống lại, nhưng hoàn toàn bất lực, bụng hắn bị đâm thủng, máu tươi chảy ra, làm cho hắn có cảm giác kinh khủng.
Mộc Trầm Phong bay nhanh ra ngoài, nhưng trên bầu trời có một mũi tên bắn xuống, đóng đinh hắn trên mặt đất, áo trắng bị nhuộm đỏ, khí tức trên người uể oải.
Bọn họ chỉ là cường giả hai gông xiềng, sao là đối thủ của Thần Thể Cảnh đỉnh phong được?
Mặc dù không biết huyết nhân này có phải là Thần Thể Cảnh viên mãn không, nhưng chỉ cần năm gông xiềng chí tôn thôi, đã đủ thực lực miểu sát mọi người ở đây rồi.
Tiếng hét thảm vang vọng không ngừng.
Rất nhiều cường giả bị máu tươi xuyên thủng khắp người, máu tươi từ trên người bọn họ bắn ra.
Mộc Trầm Phong Thiên Đan Thành, chết.
Tiêu Trường Vận Phong Lôi Các chết.
Hai cao thủ Khôi Tông bị thương nặng.
Toàn bộ không gian như tận thế, khí tức tử vong tràn ngập.
Huyết nhân đứng ngạo nghễ ở trên huyết tháp, cảm nhận được từng luồng huyết khí chui vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn nhịn không được nhướng mày.
Dương Mỹ Cát chật vật lôi Huyền Bi Đại Sư từ dưới hố sâu ra.
Nhìn tình trạng thê thảm của Huyền Bi Đại Sư, nàng hít một ngụm khí lạnh, cả người sợ run.
Xương cốt trên người Huyền Bi Đại Sư bị đập nát từng khúc, khí tức uể oải, giống như già đi trong nháy mắt, sinh cơ trên người tiêu tán gần như không còn.
Ánh mắt của huyết nhân nhìn qua Dương Mỹ Cát và Huyền Bi Đại Sư, tiện tay bắn ra một luồng máu tươi.
Dương Mỹ Cát cảm giác khó thở, áp lực trên người nặng nề đến đáng sợ.
Nàng chỉ là nửa bước Thần Cảnh, sao có thể chống lại một kích của Thần Thể Cảnh được chứ?
Sắp chết!
Dương Mỹ Cát tuyệt vọng.
Ngay lúc máu tươi sắp xuyên thủng hai người bọn họ.
Một cái nồi đen lớn xoay tròn chắn trước người nàng.
Máu tươi đánh lên nồi đen, tạo ra tiếng nổ lớn, đánh nồi bay ra ngoài mấy chục thước, rơi xuống mặt đất, ầm ầm rung động.
Bộ Phương thở hổn hển, đôi mắt trừng lớn.
Mạnh quá!
Huyết nhân này, quá kinh khủng!
Ừ?
Huyết nhân híp mắt một cái, hắn còn chưa tìm con kiến hôi này tính sổ, vậy mà tên kia không chỉ không trốn, còn dám đánh lên?
Vậy thì đi chết đi.
Ngay khi huyết nhân muốn giết Bộ Phương.
Trong lòng hắn có cảm giác hoảng hốt.
Nhìn về xa xa.
Chỗ đó, sóng biển ngập trời cuốn đến, nước biển đánh vào dung nham, toả ra sóng nhiệt cuồn cuộn.
Một chiếc thuyền cổ đen kịt từ trong sóng biển đi ra.
Đứng trước mũi thuyền, một bóng dáng yểu điệu ngạo nghễ đứng thẳng, tóc dài bay theo gió.