Nhìn cho hắn sợ run người.
Nam Cung Vô Khuyết uất ức, nhưng nữ nhân kia cứ nhìn chằm chằm hắn, làm hắn sợ muốn chết.
Ngươi nhìn ta thì ngươi mang thai được sao?
U Minh Nữ không nói lời nào, Nam Cung Vô Khuyết lại tiếp tục ồn ào, hắn không biết nữ nhân này bắt hắn về đây làm gì.
Nhưng hắn biết bên trong khoang thuyền toàn là xương cốt.
Những bộ xương kia lạnh lẽo, tràn ngập tử khí, tuyệt đối không tốt lành gì.
- Được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm đi!
Hét cả ngày, giọng nói của Nam Cung Vô Khuyết cũng nghẹn lại, cuối cùng hắn buông thả, nằm yên với khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc.
U Minh Thuyền vẫn tiếp tục chạy, phiêu đãng trong bí cảnh.
Không biết muốn đi về nơi nào.
Bỗng nhiên, nữ nhân đứng đầu mũi thuyền hơi run lên.
- Mùi của trứng phượng hoàng?
Nàng nỉ non một câu, sau đó cả người giống như sống lại, chậm rãi đi lại trên thuyền.
Cuối cùng, trong ánh mắt chết không còn gì luyến tiếc của Nam Cung Vô Khuyết, nàng ghé lên mặt hắn liếm vài cái.
Mẹ nó! Ngươi khinh bạc ta như vậy là phải phụ trách đấy?
Nam Cung Vô Khuyết rơi lệ đầy mặt.
Sau khi liếm Nam Cung Vô Khuyết hai cái, có hắc khí chui vào trong cơ thể Nam Cung Vô Khuyết, còn nữ nhân kia thì đứng lên, cửa buồng thuyền mở ra, nàng chậm rãi đi ra ngoài.
…
Bên dưới đảo nhỏ có không gian lớn đến vậy.
Trong không gian này, có một cự tháp huyết sắc lẳng lặng đứng trên cao.
Bây giờ không phải là hư ảnh, mà chính là huyết tháp chân chính.
Bộ Phương nhìn cự tháp, ánh mắt cứng lại, hắn cảm thấy cái tháp này hơi quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Nhưng lúc này lại không nhớ ra.
Cự tháp huyết sắc tỏa ra khí tức huyền ảo, trên đó khắc đầy văn lộ, văn lộ tỏa ra ánh sáng xinh đẹp làm say lòng người.
Chí ít, ngoài Bộ Phương ra, những người khác kìm không được đi gần về tháp lớn.
Giống như có một cỗ lực lượng vô hình hấp dẫn bọn họ.
Kỳ quái.
Ánh mắt Bộ Phương cứng lại.
Hắn nhìn về phía phía trước, vì Dương Mỹ Cát có tu vi yếu nhất, hoàn toàn không cưỡng lại được sự hấp dẫn kia, vô thức đi về huyết tháp.
Cự tháp như một ác ma há chiếc miệng rộng, muốn thôn phệ mọi người.
Bộ Phương và Dương Mỹ Cát cũng được xem như là có quen biết, hắn không thể nhìn Dương Mỹ Cát cứ chết đi như vậy?
Trong lòng Bộ Phương hơi do dự, cuối cùng khẽ động, Nồi Huyền Vũ lơ lửng trong tay hắn.
Hắn đúng là vẫn còn mềm lòng.
Hắn đánh chân khí vào Nồi Huyền vũ, sau đó một tay cầm nồi, lui về sau một bước.
Bộ Phương hít sâu một hơi, ném Nồi Huyền Vũ lên.
- Đi!
Nồi Huyền Vũ xoay tròn bay nhanh ra, biến lớn trên không trung, cuối cùng to thành quả núi, ầm ầm đập vào cự tháp huyết sắc.
Đông!!
Nồi Huyền Vũ đập xuống cự tháp, tạo ra tiếng ầm ầm bạo hưởng, toàn bộ không gian run lên.
Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn kịch liệt.
- Đáng chết! Phá hư chuyện tốt của ta, giết!!
Một tiếng rít gào vang vọng.
Trên huyết tháp hiện lên một bóng người, đó là một người bị tiên huyết quấn quanh, mùi máu tươi nồng nặc.
Một đôi mắt lạnh băng nhưng luống cuống, nhuốm đầy sát khí.
Nồi Huyền Vũ bay về trong tay Bộ Phương.
Một nồi này, Bộ Phương phải dùng nửa chân khí trong cơ thể.
Hắn vội vàng lấy bánh bao hải lệ từ túi không gian ra ăn để khôi phục chân khí, ăn hai ba cái mới mất đi cảm giác trống rỗng kia.
Một tiếng nổ vang lên.
Cự tháp huyết sắc bị nồi Huyền Vũ đập cho run lên.
Lực lượng vô hình tan biến, mọi người cũng hồi phục lại tinh thần.
Ai cũng toát mồ hôi lạnh cả người.
Đặc biệt là Dương Mỹ Cát, nữ nhân này suýt chút nữa bước vào trong dung nham.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, suýt chút nữa nàng bị dọa cho hồn bay phách tán.
Một nữ hán tử cao to, nói khóc là khóc ngay, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, xem ra là bị dọa sợ.
Luyện đan sư ba vân, Huyền Bi Đại Sư đánh ra một luồng chân khí, kéo Dương Mỹ Cát về bên cạnh mình, trong mắt lão đầu này cũng tràn ngập sự kinh hãi.
Bởi vì ngay cả hắn cũng trầm mê trong lực lượng kỳ lạ này.
Nếu không phải Bộ Phương đánh đến, có khả năng tất cả mọi người đều phải chết!
- Đó là Tháp Tu La! Thần khí của Tu La Cổ Thành! Trong truyền thuyết, nó bị đánh vỡ rồi lưu lạc ra khắp đại lục Tiềm Long?
Huyền Bi Đại Sư kinh hãi quát lên.
Thảo nào cường giả Tu La Cổ Thành lại đến Thiên Lam Thành, không ai ngờ rằng thần khí của Tu La Cổ Thành lại ở trong bí cảnh Vân Hải.
Huyết nhân chạy như bay xung quanh Tháp Tu La, máu liên tục tuôn trào.
Đôi mắt lạnh như băng của hắn nhìn Bộ Phương đang ăn bánh bao hải lệ, sát ý lạnh như băng tuôn trào.
- Chỉ thiếu chút nữa thôi! Thiếu một chút nữa thôi là có thể làm cho Tháp Tu La sống lại!
Huyết nhân gầm thét.
Cũng vì vậy, sát ý của hắn nhằm vào Bộ Phương mới nồng nặc như thế.
Nếu không vì Bộ Phương, tất cả mọi thứ đã diễn ra theo kế hoạch của hắn.
Hắn rít lên một tiếng, huyết vụ bên cạnh sôi trào, hóa thành một chưởng huyết sắc lớn đánh về phía Bộ Phương.