Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 579: Ngươi tưởng bản thân là ai? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đây là cao thủ của Tu La Cổ Thành sao?

Tiêu Trường Vận ngồi trong trận doanh của Lâm gia, nhìn hai cường giả huyết bào tiêu sái bước lên lôi đài, mâu quang nhất thời co rụt lại, nghi hoặc nói.

Một thân huyết bào, sát khí tận trời, đây là đặc thù của cường giả Tu La Cổ Thành, hầu như tất cả mọi người đều biết.

Cường giả Khôi Tông, một nam nhân hung ác nham hiểm khoác hắc bào, sắc mặt hắn không nhìn thấy rõ, nhưng con ngươi đỏ tươi cũng lóe ra hào quang lành lạnh, nhìn thẳng hai người Tu Cổ Thành trung tâm lôi đài kia.

Di Tát nhếch môi cười trông rất khoa trương, mái tóc bay phất phơ trong gió, gió cũng thổi bay huyết bào của bọn họ.

- Ai muốn cùng chúng ta chiến một trận.

Di Tát nói.

Thanh âm của hắn hơi khàn, vang dội khắp cả quảng trường Thiên Lam.

- Chết tiệt! Nam Cung gia sử dụng cái gì mời được người của Tu La Cổ Thành? Chuyện này không hợp lý!

Gương mặt người của Lâm gia và Trương gia đều trở nên xanh mét, vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã nằm gọn trong lòng bàn tay, thật không ngờ nửa đường lại xuất hiện cường giả Tu La Cổ Thành cản đường. Xem ra năm vị trí trong danh sách của trận này đã vô duyên với Lâm gia và Trương gia bọn họ.

Nhưng mà kỳ thật cũng không sao, bọn họ dù sao cũng đã tranh đoạt không ít vị trí, tuy không thể cướp lấy năm vị trí này, nhưng mà cũng không thương tổn phong nhã. Nhưng sau khi chia cho cường giả Phong Lôi Các và Khôi Tông, bọn họ cũng sẽ không còn dư lại bao nhiêu số lượng.

Gia tộc Nam Cung vốn đã có sẵn hai cái tên trong danh sách, như vậy Nam Cung gia sẽ có bảy người tham gia.

Đáng chết!

Lần này vẫn bị Nam Cung gia chiếm được lợi! Cường giả của Lâm gia và Trương gia đều không cam lòng đấm mạnh lên bàn.

Hai cường giả Tu La Cổ Thành đi xuống lôi đài, trở về vị trí của Nam Cung gia.

Chiến đấu kế tiếp tiếp tục tiến hành, phân phối số lượng người còn lại, rất nhanh cũng được phân chia xong.

Mà sau khi phân phối xong tất cả danh sách, thành chủ của Thiên Lam Thành đi tới trung tâm lôi đài, bắt đầu tuyên bố danh ngạch cuối cùng.

Bí cảnh Vân Hải có thể nói là vật trọng yếu nhất của Thiên Lam Thành bọn họ.

Danh ngạch này cũng tương đối trọng yếu.

Khi những người sở hữu quyền lợi đi vào bí cảnh được thành chủ Thiên Lam Thành công bố, cả quảng trường lần nữa sôi trào lên.

Kẽo kẹt…

Một thanh âm nặng nề và cũ kỹ vang lên.

Hai tiếng bước chân rõ ràng, chậm rãi vang vọng trong cả quảng trường Thiên Lam.

Tiếng bước chân không lớn, nhưng khi vang vọng lên, cũng khiến ồn ào náo động khắp cả quảng trường trở nên an tĩnh lại.

Từng ánh mắt dừng trên thân ảnh hai người tiến vào.

- Nam Cung Vô Khuyết?

- Hả… không phải nói Nam Cung Vô Khuyết đã chết rồi sao?

- Người kế vị chính thức của gia tộc Nam Cung? Hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi này…

Mọi người trên quảng trường sau khi an tĩnh một lúc, lập tức trở nên sôi trào lên.

Ầm ĩ không ngừng.

Gia tộc Nam Cung tuyên bố ra bên ngoài rằng Nam Cung Vô Khuyết trọng thương mà chết, chỉ bởi vì vậy, hai danh ngạch cố định của gia tộc Nam Cung mới do Nam Cung Huyền Hạc phân chia. Nhưng Nam Cung Huyền Hạc dù không phải là người thừa kế, người thừa kế chân chính đã xuất hiện rồi, hai danh ngạch này hẳn phải do Nam Cung Vô Khuyết tự mình phân phối.

Tiếng ồn ào náo động chung quanh cũng không khiến Bộ Phương và Nam Cung Vô Khuyết khiếp đảm.

Bộ Phương vẫn bình tĩnh.

Nam Cung Vô Khuyết thì nhìn chăm chú, gắt gao Nam Cung Huyền Hạc đang ngồi bên trên, sát khí tràn ngập.

- Lão cẩu! Thật không ngờ… ta còn có thể xuất hiện ở nơi này phải không? Ta đến là để đòi nợ!

Nam Cung Vô Khuyết lạnh lùng nói.

Thanh âm này không lấn át tiếng ầm ĩ chung quanh, nhưng lại truyền lại rõ ràng bên tai Nam Cung Huyền Hạc.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn trở nên phi thường cổ quái. Thật là phi thường cổ quái và quái dị.

Nam Cung Huyền Hạc biến sắc, sau đó đứng lên từ chỗ ngồi, hơi thở trên người càng thêm áp lực, lạnh lùng nói:

- Danh ngạch của gia tộc Nam Cung đã phân phối xong rồi, chuyện còn lại là chuyện nhà của chúng ta, quay về rồi nói sau, đừng làm chuyện mất thể diện ở đây.

Phân phối xong rồi?

Trong lòng mọi người đều cười nhạo một tiếng, cảm thấy bội phục với độ mặt dày của Nam Cung Huyền Hạc, da mặt này quả thật quá dày rồi.

Bọ Phương thản nhiên nhìn quét toàn trường, không vui không buồn.

Nam Cung Vô Khuyết giơ ngón tay lên, chỉ vào Nam Cung Huyền Hạc, khóe miệng cong lên, khinh thường nói:

- Ngươi tưởng bản thân là ai hả? Ngươi có tư cách gì được phân phối hai danh ngạch cố định kia?

Ngươi có tư cách gì? Cái tên lão cẩu phản bội gia tộc Nam Cung nhà ngươi có tư cách gì?

Chuyện nhà, ai con mẹ nó đàm luận chuyện này cùng ngươi?

- Tiểu súc sinh ngươi…

Nam Cung Huyền Hạc tức đến mức chòm râu run lên, trợn trừng mắt, nhìn thẳng Nam Cung Vô Khuyết. Hắn vươn ra ngón tay, ngón tay không ngừng run rẩy.

- Đừng con mẹ nó chỉ vào mặt ta… Ta hôm nay không phải đến giảng đạo lý cùng ngươi, cũng không phải đến đàm luận chuyện nhà với ngươi… Ta đến đòi lại danh ngạch thuộc về ta.

Nam Cung Vô Khuyết nói.

Hắn là người thừa kế chính thức của gia tộc Nam Cung, đương nhiên có được quyền phân phối hai danh ngạch kia, chuyện ấy không thể nghi ngờ. Bất luận kẻ nào cũng không thể nghi ngờ, càng đừng nói là lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc này.

- Danh ngạch này lão phu đã giúp ngươi phân phối xong…

Nam Cung Huyền Hạc nói.

- Ngươi nghĩ bản thân là ai? Cút! Ta muốn bản thân tự mình đến phân phối! Danh ngạch của gia tộc Nam Cung ta há có phải con chó con mèo nào cũng có quyền phân phối?

Nam Cung Vô Khuyết hất cằm, kiêu ngạo nói.

- Ngươi…

Nam Cung Huyền Hạc giận dữ.

Nhưng khi hắn định lần nữa nói gì đó, người hai nhà Lâm gia và Trương gia đều cười ha hả lên.

Bọn họ thật cảm thấy vui vẻ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)