Huyền Ưng đã chết? Hắn làm sao có thể chết? Chỉ với thằng nhãi con Nam Cung Vô Khuyết kia làm sao có thể giết chết Huyền Ưng được?
Hơi thở trên người Nam Cung Huyền Hạc không chút che giấu, phóng xuất ra hết, dao động đáng sợ tràn ngập cả đại sảnh, khiến cuồng phong gào thét.
Cường giả của Tu La Cổ Thành lạnh nhạt nhìn Nam Cung Huyền Hạc, khóe miệng không nhịn được cong lên ý cười thản nhiên.
Bên trong ý cười kia tràn ngập trào phúng…
Nhưng là Nam Cung Huyền Hạc lúc này cũng không có tâm tình để ý cường giả của Tu La Cổ Thành. Lòng của hắn hiện tại đang rất hỗn loạn, Huyền Ưng đã chết? Đó là đệ đệ của hắn…
Làm sao lại chết chứ?
Càng nghĩ, trong lòng hắn càng tức giận!
Cuối cùng dường như muốn rít gào lên!
- Nói cho ta biết! Rốt cuộc là ai làm?
Nam Cung Huyền Hạc rít gào lên, đôi mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm vào cường giả đã phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn kia.
Thủ vệ kia cũng hơi run sợ, dù sao đáng sợ của Nam Cung Huyền Hạc hắn rõ ràng nhất.
Dù sao cả Nam Cung Gia đều đã bị Nam Cung Huyền Hạc đoạt lấy, này đủ nói rõ đáng sợ của con người Nam Cung Huyền Hạc này.
Cho nên hắn thật sự rất không muốn đối mặt với Nam Cung Huyền Hạc đang phẫn nộ, chỉ là…
- Là một quán ăn nhỏ… Huyền Ưng Nhị trưởng lão là biến mất trong một quán ăn… Ở nơi đó, ngoài thi thể của Nhị trưởng lão, thi thể của những người khác cũng có ở đó.
Thủ vệ run rẩy nói.
Quán ăn nhỏ?
Nam Cung Huyền Hạc áp chế lửa giận trong lòng, trừng mắt với thủ vệ kia…
Đi con mẹ nó quán ăn nhỏ?
Thiên Lam Thành còn có loại quán ăn nhỏ này sao?
Không có khả năng mà!
Cho dù có quán ăn… cũng chỉ là loại bán sống bán chết. Ở Thiên Lam Thành, có Ích Cốc Đan nhiều vị gia tộc Nam Cung nghiên cứu ra, vì sao còn có tồn tại như quán ăn?
Hơn nữa một quán ăn còn dám bao che phạm nhân gia tộc Nam Cung bọn họ đang đuổi giết. Đây quả thực là chuyện tình không thể tha thứ!
Bên trong thân thể Nam Cung Huyền Hạc bùng cháy lửa giận, hơi thở áp lực tràn ngập, uy lực áp chế thiên địa lan tràn ra.
Nam Cung Huyền Hạc là một cường giả đã phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn, gần như đã sắp phá vỡ sợi thứ ba, tu vi rất mạnh, hơi thở cũng thật đáng sợ, hơi thở vừa phát ra vẫn khiến không ít người run sợ.
Thế nhưng cường giả Tu La Cổ Thành vẫn còn tốt, bởi vì tu vi của bọn họ cũng không yếu, nhưng cũng hơi nhíu mày.
- Huyền Hạc Đại trưởng lão! Nếu các hạ đang có việc, vậy chúng ta trước rời đi. Nhưng mà mong các hạ nhớ kỹ chuyện đã nhận lời… ngày mai gặp lại.
Di Tán mặc huyết bào đứng lên, thản nhiên nói, nói xong lập tức cùng đồng bạn rời khỏi đại sảnh.
Di Tát đi ra ngoài đại sảnh, khóe miệng nhếch lên, liếc mắt nhìn Nam Cung Huyền hạc đột nhiên rít gào trong đại sảnh, cười nhạo một tiếng, tiếp tục đi về trước.
……..
Ngày thứ hai, quán ăn Vân Lam.
Sắc trời rất nhanh sáng lên, từng luồng ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, chiếu rọi xuống, chiếu sáng gương mặt đầy máu dơ của Nam Cung Vô Khuyết, khiến cho cơ thịt trên mặt người này không nhịn được hơi run lên.
Chậm rãi mở mắt, hết thảy trước mắt dần dần rõ ràng lên.
- Ta đang ở nơi nào… còn chưa chết sao?
Phần eo truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, khiến cho Nam Cung Vô Khuyết không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc này xuống tay ngoan độc như vậy.
Vậy mà nhẫn tâm đá mạnh lên eo một người nam nhân như vậy, đó là sẽ mất mạng mà.
- Hửm? Nơi này là nơi nào?
Nam Cung Vô Khuyết rốt cục nhìn rõ bốn phía, không khỏi nhíu mắt, có vẻ nghi ngờ.
Sạch sẽ, ngăn nắp, còn mang theo mùi thơm của khuê phòng nữ tử.
Nam Cung Vô Khuyết lập tức ngồi dậy từ trên giường, thương thế trên người hắn đã gần như khỏi rồi, từ trong không gian linh khí lấy ra một viên đan dược.
Sau khi nuốt đan dược, hắn vừa an tĩnh vận chuyển chân khí, tiêu hóa viên đan dược kia, vừa đánh giá bốn phía. Sắc mặt hắn phi thường nghiêm túc và ngưng trọng!
Quả nhiên… nơi này quả nhiên là khuê phòng của một nữ tử! Hơn nữa, trong khuê phòng này còn có chỗ dùng vải hồng nhạt bao phủ lên, thơm mê người, có thể đoán ra được chủ nhân căn phòng này là một nữ tử vẻ ngoài xinh đẹp, nội tâm thông minh.
Nhưng… đây rốt cuộc là khuê phòng của ai?
Nam Cung Vô Khuyết nhớ rõ lúc hắn ngất đi… hắn đang ở bên ngoài quán ăn của Bộ lão bản. Chẳng lẽ… nơi này là phòng của Bộ lão bản?
Ưm!
Nam Cung Vô Khuyết hít sâu một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng lớn, tràn ngập không thể tin nổi.
Bộ lão bản vậy mà có trái tim thiếu nữ như vậy? Quả thật nhìn người không thể nhìn tướng mạo mà!
Trong đầu nhớ tới khuôn mặt nghiêm túc của Bộ Phương, nghĩ đến Bộ Phương thần tình nghiêm nghị ngồi trên giường nhỏ trùm đầy tấm vải hồng nhạt…
Cái loại kiều diễm này… bầu không khí kỳ quái này, không khỏi khiến Nam Cung Vô Khuyết rùng mình một cái.
Ngay khi Nam Cung Vô Khuyết đang nghĩ miên man, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một tiếng bang.
Một bóng người xuất hiện trước cửa, chính là Bộ Phương kỳ quái đang tràn ngập trong đầu Nam Cung Vô Khuyết.
- Tỉnh rồi sao?
Bộ Phương thản nhiên hỏi.
Nam Cung Vô Khuyết trừng lớn tròng mắt, không tự chủ gật đầu, thân hình hơi lui về sau.
Bộ Phương có vẻ ngờ vực, trạng thái của Nam Cung Vô Khuyết này giống như có gì không đúng a.
Chẳng lẽ ngày hôm qua Nam Cung Huyền Ưng đá vào thắt lưng của hắn, khiến đầu hắn bị đập hư rồi?
Vẫn là không đúng mà…
- Quên đi, nếu tỉnh lại thì mau đi xuống dưới… có chuyện thương lượng cùng ngươi.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết một cái, nói.