Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 567: Ra vẻ sao! tiếp tục ra vẻ đi! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Làn da cũng lập tức trở nên trong suốt, sáng rực, giống như mĩ ngọc.

Đôi mắt trở nên thâm thúy, Nam Cung Vô Khuyết nâng tay lên, hỏa long màu đỏ kia nhất thời ngừng giữa hư không.

Sắc mặt Nam Cung Thành cứng đờ, tươi cười nhất thời biến mất.

Sao lại thế này?

Nam Cung Vô Khuyết làm sao có thể lập tức bạo phát ra khí thế mạnh mẽ như vậy?

Ngay sau đó, Nam Cung Thành phát hiện, hỏa long của bản thân bị một luồng lực lượng bá đạo xé rách.

Nam Cung Vô Khuyết anh tuấn mà tiêu sái, cả người như sáng rỡ quang huy đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Đan hỏa vỡ nát.

Nam Cung Vô Khuyết giơ bàn tay trắng nõn lên, hung hăng đập lên mặt Nam Cung Thành.

Một tiếng bạo vang.

Nam Cung Thành trực tiếp bị đánh rơi xuống hư không.

Nam Cung Vô Khuyết nuốt vào viên đan dược kia, trở nên lạnh lùng hơn nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức chiến đấu càng lúc càng mạnh, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập.

Nam Cung Thành có một loại ảo giác, giống như hắn đang đối mặt với Nam Cung Vô Khuyết ở trạng thái toàn thịnh. Nam Cung Vô Khuyết lúc đó căn bản không phải người như Nam Cung Thành hắn có thể đối phó… trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Thực lực của Nam Cung Thành căn bản không thể phát huy, hoàn toàn trở thành bia ngắm của Nam Cung Vô Khuyết.

Vô số nắm đấm nện lên người hắn, đánh hắn đến mức khiến hắn sống mà cũng không còn gì luyến tiếc, không ngừng ho ra máu. Thân hình vốn ôn hòa trông càng thêm chật vật.

Ầm!

Một quyền cuối cùng hung hăng nện lên đan điền của Nam Cung Thành.

Sóng khí mạnh mẽ kia ngày càng lan tỏa ra…

Ánh mắt Nam Cung Thành trở nên vô thần, nằm bẹp trên mặt đất, hơi thở uể oải, miệng không ngừng phun ra bọt máu.

Dược hiệu biến mất.

Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy toàn thân mình đau đớn giống như bị kim châm, làn da vốn trong suốt đều dính đầy huyết châu tinh mịn.

Cả người lần nữa hóa thành người máu. Những giọt mưa vẫn tiếp tục rơi, cọ rửa hết máu tươi trên người hắn. Nhưng lại khiến hắn có vẻ trở nên chật vật hơn.

Nắm lấy áo của Nam Cung Thành, mạnh mẽ nâng người này lên.

Nam Cung Vô Khuyết nhìn thấy Nam Cung Thành không ngừng phun bọt máu, nhất thời điên cuồng cười to.

- Ngươi ra vẻ sao! Ngươi con mẹ nó tiếp tục ra vẻ đi!

Nam Cung Vô Khuyết tát từng cái tát lên đầu Nam Cung Thành, Nam Cung Thành căn bản vô lực phản kháng.

- Ngươi con mẹ nó không phải muốn đạp lên ta thành danh sao? Đến a!

Phụt phụt!

Nam Cung Thành giận dữ trong lòng, phun ra máu tươi ồ ồ.

Nam Cung Vô Khuyết nện từng quyền lên mặt hắn, khiến hắn xụi lơ trên mặt đất.

Chân khí bao trùm trên lòng bàn tay, bàn tay của Nam Cung Vô Khuyết đặt lên chỗ đan điền của Nam Cung Thành… nhất thời một luồng ngọn lửa màu đỏ thoát ra từ bên trong, chui vào trong cơ thể của Nam Cung Vô Khuyết.

Tuy thiên địa huyền hỏa của Nam Cung Vô Khuyết đã bị hút đi nhưng trong thân thể hắn vẫn cõn hơi thở của Cửu U Vương Viêm. Áp chế đan hỏa rất ung dung, cho nên cắn nuốt đan hỏa này cũng không có chút khó khăn nào.

- Á! Ngươi không thể như vậy… không thể như vậy!

Nam Cung Thành điên cuồng giãy dụa. Nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đan hỏa của bản thân bị rút đi. Trong lòng lập tức trống rỗng, giống như thân thể bị móc trống trơn.

- Nam Cung Vô Khuyết… ngươi dám!

Một tiếng rít gào vang lên từ xa, tốc độ bay nhanh, những giọt mưa đều bị tiếng hô này chấn vỡ.

Nam Cung Huyền Ưng rốt cục đến nơi rồi.

Hai sợi gông xiềng tối đen bay múa trên thiên địa, tản ra hơi thở đáng sợ, áp lực vô cùng.

Nam Cung Vô Khuyết cười lạnh nhìn Nam Cung Huyền Ưng, nâng Nam Cung Thành dậy từ mặt đất.

Nam Cung Thành giống như chó chết, sống không còn gì luyến tiếc.

- Dừng tay!

Nam Cung Huyền Ưng nheo mắt, Nam Cung Thành chính là hậu bối của hắn, làm sao có thể chết đi như vậy?

- Dừng tay? Ngươi bảo ta dừng tay thì ta sẽ dừng tay sao? Nam Cung Huyền Ưng ngươi là thứ gì?

Nam Cung Vô Khuyết ho ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt vạn phần, tác dụng phụ của đan dược khiến hắn vô cùng khó chịu, bàn tay dùng sức mạnh hơn, trực tiếp bóp vỡ đầu của Nam Cung Thành.

Bộ Phương ở xa xa quan sát.

Nam Cung Huyền Ưng đã tức giận đến cực hạn.

Tiếng động rống giận và áp lực đáng sợ thổi quét tới, muốn một kích trực tiếp đánh Nam Cung Vô Khuyết thành thịt nát. Một chiêu này bao hàm lửa giận vô cùng của Nam Cung Huyền Ưng.

Cả người Nam Cung Vô Khuyết vô cùng mềm nhũn vô lực, quỳ một gối xuống đất, mưa chảy xuống hai bên má, lạnh thấu xương.

Ầm…

Một luồng quang mang màu tím lóe lên. Thân hình Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện trước mặt Nam Cung Vô Khuyết. Hai cánh kim loại sau lưng mở mạnh ra, phát ra tiếng vang leng keng bén nhọn.

Ầm ầm ầm!

Hào quang văn lộ trên áo giáp lóe lên, Tiểu Bạch giơ một quyền giống như quạt hương bồ lên, đập một quyền về phía Nam Cung Huyền Ưng.

- Một con rối? Cút cho ta!

Nam Cung Huyền Ưng rít gào nói.

Trong tay Bộ Phương lượn lợ làn khói, sau đó Huyền Vũ Oa bay lơ lửng trong tay hắn.

Dòng nước tan chảy nơi Băng Cực, mì sợi tung bay bốn phía, đều bay vào trong nồi.

Bộ Phương há mồm, phun ra một ngọn lửa màu vàng cực nóng, uy năng của thiên địa huyền hỏa nhất thời bùng nổ.

Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết có cảm ứng, mạnh mẽ quay đầu, không thể tin nhìn về vị trí của Bộ Phương.

Thiên địa huyền hỏa? Bộ lão bản cũng có thiên địa huyền hỏa?

----------oOo----------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)