Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 564: Giết chóc của nam cung vô khuyết (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Mở cửa nhanh lên, gia tộc Nam Cung phải lùng bắt phạm nhân!

Tiếng gõ cửa đại môn quán ăn kịch liệt vang lên, rung động ầm ầm.

Bộ Phương nhất thời không vui ý nhíu mày, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Vô Khuyết.

Nam Cung Vô Khuyết lại không thèm để ý, gắp lên một miếng thịt tôm nóng hôi hổi, sau khi chấm một chút tương ớt liền bỏ vào trong miệng nhai, ăn thật sảng khoái.

- Đúng vậy… tên phạm nhân trong miệng hắn nói chính là ta.

Trong miệng nhai nuốt thịt tôm, Nam Cung Vô Khuyết nói chuyện mơ hồ không rõ.

Người của gia tộc Nam Cung muốn bắt thiếu chủ của gia tộc Nam Cung. Bộ Phương nhíu mày, liên tưởng đến bộ dáng đẫm máu lúc nãy của người này, trong lòng khẽ động, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nam Cung Vô Khuyết lại gắp một miếng thịt tôm, giống như cảm ứng được ánh mắt suy tư của Bộ Phương, Nam Cung Vô Khuyết thở dài một hơi. Vừa ăn thịt tôm, vừa kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho Bộ Phương.

Bộ Phương tựa lên ghế dựa, thản nhiên nghe câu chuyện của Nam Cung Vô Khuyết, càng nghe càng nhíu chặt mày. Thật không ngờ, vậy mà là bởi vì người của Nam Cung Gia phản bội mà xảy ra chuyện như vậy… Bộ dáng thê thảm lúc trước của Nam Cung Vô Khuyết khiến trong lòng Bộ Phương cũng phát lạnh. Quả nhiên người quen thuộc xuống tay mới có thể tàn nhẫn như vậy.

- Ngươi cứ từ từ ăn đi… không cần để ý bọn họ.

Bộ Phương không có đi mở cửa, cũng lười đi mở cửa, chỉ thản nhiên nói với Nam Cung Vô Khuyết hãy tiếp tục ăn thịt tôm kia. Thịt tôm này có thể nhanh chóng khôi phục tinh khí và lực lượng của hắn.

Người bên ngoài cũng đã nhận ra không thích hợp, vì sao tiểu điếm này vẫn không chịu mở cửa. Vừa mới bắt đầu có thể bởi vì lão bản đang ngủ, còn chưa tỉnh. Nhưng động tĩnh của bọn họ đã lớn như vậy, thanh âm vang dội như thế, cửa cũng sắp bị bọn họ đập hư rồi, lão bản kia vì sao còn chưa tỉnh lại? Thật hiển nhiên… trong chỗ này có điều cổ quái!

Lão bản này chột dạ rồi? Chột dạ? Vì sao lại chột dạ? Chẳng lẽ Nam Cung Vô Khuyết thật sự ở bên trong? Đúng! Khẳng định là như vậy.

Người của gia tộc Nam Cung vừa nghĩ đến điểm này, lập tức trở nên hưng phấn hơn, động tác gõ cửa càng thêm kịch liệt.

Khi Nam Cung Vô Khuyết đưa miếng thịt tôm trám tương cuối cùng vào trong miệng, nhai nuốt xong, hắn không khỏi sảng khoái thở ra một hơi.

Ăn xong mâm đồ ăn này, vết thương ngoài da của Nam Cung Vô Khuyết đã khôi phục gần hết, lốc xoáy chân khí trong cơ thể cũng cổ động cuồn cuộn.

Tuy bởi vì bị hút hết thiên địa huyền hỏa trong người, cả người vẫn là suy tổn nghiêm trọng. Nhưng mà ít nhất, Nam Cung Vô Khuyết đã vượt qua được kiếp nạn này.

- Ăn xong rồi?

Bộ Phương hỏi.

Nam Cung Vô Khuyết tựa vào ghế dựa, gật đầu.

Sau đó, Bộ Phương đứng lên, đi đến cửa.

Thanh âm gõ cửa càng lúc càng lớn.

- Nếu không mở cửa… chúng ta sẽ phá cửa!

Người gia tộc Nam Cung ngoài cửa bắt đầu rít gào và uy hiếp.

Thật hiển nhiên, Nam Cung Vô Khuyết có khả năng rất lớn đang ở trong tiểu điếm này.

Rầm rầm!

Ngoài cửa giống như có chân khí bùng nổ. Ngay sau đó, rất nhanh có tiếng động xông kích vang vọng.

Cọt kẹt…

Bộ Phương chậm rãi mở cửa thanh đồng.

Hai cường giả Chí Tôn ngoài cửa còn đang dẫn động chân khí, chuẩn bị xông kích vào trong tiểu điếm. Bỗng nhiên tiểu điếm mở cửa khiến hai Chí Tôn có chút xấu hổ. Nhưng mà rất nhanh, người của Nam Cung Gia lập tức nối đuôi nhau đi vào. Bọn họ đã hoài nghi tiểu điếm này từ lâu rồi.

- Vì sao trễ như vậy mới mở cửa?

Một Chí Tôn trừng lớn mắt, nhìn thẳng Bộ Phương, tràn ngập ý lạnh.

Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, mặt không chút thay đổi xoay người tiến vào trong.

Chí Tôn kia nhất thời giận dữ, người này vậy mà dám không nhìn mình. Bỗng nhiên, đôi mắt hắn co rụt lại, thấy một thân ảnh tựa trên ghế dựa, thần tình nghiềm ngẫm, cười nhìn hắn.

- Nam Cung Vô Khuyết?

Lúc này mọi người sợ ngây người, Chí Tôn cầm đầu kia phát ra tiếng rống sợ hãi!

Rốt cục đã tìm thấy rồi! Quả nhiên ở trong tiểu điếm này!

Sau khi sợ hãi rống lên, Chí Tôn lập tức mừng như điên, nhìn thấy bề ngoài huyết nhục mơ hồ của Nam Cung Vô Khuyết, Chí Tôn này liền có cảm giác bản thân dường như gặp may rồi. Chỉ cần bắt được người này, hắn có thể đạt được tưởng thưởng của gia tộc Nam Cung. Tưởng thưởng kia… không chừng có thể giúp hắn đột phá đến Thần Thể Cảnh! Về phần có thể bắt được Nam Cung Vô Khuyết hay không… đây căn bản không nằm trong phạm vi hắn phải lo lắng.

Nam Cung Vô Khuyết hiện giờ đã bị tróc mất thiên địa huyền hỏa, sớm đã không còn là Nam Cung Vô Khuyết cao cao tại thượng lúc trước.

Huyết nhục mơ hồ, tu vi cũng vỡ nát, làm sao có thể là đối thủ của mình?

Chí Tôn này vô cùng tự tin.

Về phần lão bản tiểu điếm kia… dù sao cũng chỉ là Chiến Thần bát phẩm mà thôi. Loại con kiến này, thuận tay đều có thể bóp chết, không đủ gây ra sợ hãi gì. Lão bản của tiểu điếm kia căn bản không thể trở thành trở ngại của hắn.

Người Nam Cung Gia chung quanh cũng là phản ứng này. Ánh mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết tràn ngập tham lam.

Ầm…

Một luồng quang mang màu tím lóe lên. Thân hình Tiểu Bạch đột nhiên chậm rãi đi ra từ bên trong phòng bếp, dừng bên người Bộ Phương.

- Hắc… Bạch gia, không cần ngươi ra tay, những người này… để ta lo.

Nam Cung Vô Khuyết liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, cười nói. Sau đó hắn đứng lên, uốn éo thân mình, xương cốt truyền ra tiếng va chạm bùm bùm.

Vang vọng không dứt.

Nam Cung Vô Khuyết vuốt ve mái tóc đỏ rực của mình, ánh mắt nhìn về phía người Nam Cung Gia càng lúc càng lạnh lẽo. Không ít gương mặt trong đó Nam Cung Vô Khuyết còn nhớ rõ ràng. Không hề ít người từng tra tấn hắn cũng ở bên trong.

Là thời điểm… tính sổ rồi.

- Cùng tiến lên… bắt lấy Nam Cung Vô Khuyết cho ta, đừng để hắn chạy thoát!

Chí Tôn dẫn đầu kia nhất thời quát lớn.

Hơi thở mọi người tăng vọt, điên cuồng nhìn chằm chằm Nam Cung Vô Khuyết.

Mũi chân nhẹ nhàng điểm lên mặt đất, thân hình Nam Cung Vô Khuyết nhất thời bay nhanh ra. Âm bạo vang vọng, khởi dậy một trận cuồng phong.

Nam Cung Vô Khuyết xuất hiện trước mặt hai Chí Tôn.

Con ngươi lạnh như băng sáng lên, chạm mắt với hai Chí Tôn.

Con ngươi tràn ngập sát ý này khiến hai Chí Tôn lạnh trong lòng.

Nâng tay lên, Nam Cung Vô Khuyết nắm lấy áo của hai Chí Tôn, tốc độ không giảm, tiếp tục bay nhanh, chạy ra khỏi tiểu điếm.

Rầm rầm!

Hai tiếng bạo vang, hai Chí Tôn trực tiếp bị Nam Cung Vô Khuyết hung hăng vứt ra ngoài, phá hư hai cửa hàng đan dược.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)