Thật không ngờ Nam Cung Uyển vậy mà đặt điểm đến của Truyền Tống Trận là ở trong điếm của Bộ lão bản.
Cả người Nam Cung Vô Khuyết toàn là máu, huyết nhục mơ hồ, bộ dáng vốn hăm hở lúc trước đã sớm biến mất không thấy, cả người vạn phần chật vật. Hắn thở hổn hển từng nhịp, ngực phập phồng giống như ống nước, thỉnh thoảng còn ho ra mấy ngụm máu tươi.
Bộ Phương nhíu mày, sao lại thế này? Nam Cung Vô Khuyết làm sao… lại trở nên thê thảm như vậy?
- Lão Bộ à… có đồ ăn không? Đói chết ta rồi…
Nam Cung Vô Khuyết run rẩy đứng dậy, nhưng ngay lập tức mất đi khí lực cả người, lần nữa ngã sóng soài trên mặt đất, sắc mặt hơi buồn bã. Nam Cung Vô Khuyết gượng cười, dứt khoát bỏ cuộc nằm dài, ngẩn đầu nói với Bộ Phương.
Này cũng quá thảm rồi… chân khí hoàn toàn hỗn loạn, âm thương vô số trong cơ thể, giá chữ thập kim loại kia trói buộc hắn, xiềng xích xỏ xuyên qua thân hình hắn, phong tỏa tu vi của hắn.
- Ngươi đây là đắc tội với ai, xuống tay âm độc như vậy?
Bộ Phương nói.
Hắn đi qua, nâng Nam Cung Vô Khuyết đứng dậy. Khởi động chân khí, túm lấy sợi xiềng xích lạnh như băng kia, hắn chợt phát hiện, hoàn toàn không thể lay động sợi xiềng xích này.
Nhíu chặt mày, Bộ Phương cảm thấy hơi kinh ngạc, sợi xiềng xích này cũng thật chắc chắn.
- Đừng uổng phí khí lực, xiềng xích này dùng huyền thiết ngàn năm chế tác ra, chuyên môn dùng để phong tỏa tu vi của cường giả Thần Thể Cảnh, vô cùng chắc chắn. Ngươi ngay cả tu vi Thần Thể còn chưa đạt đến, làm sao có thể phá được sợi xiềng xích này…
Nam Cung Vô Khuyết cười vô lực.
Bộ Phương dừng động tác trong tay, liếc mắt nhìn hắn. Trong tay khói nhẹ lượn lờ, nhất thời Long Cốt Thái Đao xuất hiện trong tay hắn. Không có vật nào Long Cốt Thái Đao không thể chặt đứt. Nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị dùng thái đao chặt đứt xiềng xích, Tiểu Bì hoàng kim vẫn luôn nằm trên vai hắn cũng vung vẫy càng lưỡi liềm của nó, một tiếng xoát vang lên, chặt đứt xiềng xích kia, thoải mái giống như xắt đậu hủ…
Bộ Phương ngẩn ngơ, Nam Cung Vô Khuyết cũng ngẩn ngơ.
Tiểu Bì lầm bầm mấy tiếng, vẫy cặp càng lưỡi liềm, tỏ vẻ khoe khoang tranh công với Bộ Phương.
Đôi mắt Nam Cung Vô Khuyết nhất thời sáng ngời, vật nhỏ này lại ghê gớm như vậy? Ngay cả xiềng xích huyền thiết cũng có thể chặt đứt… quả thật chính là thần khí mở khóa xuất môn lữ hành, chuẩn bị tại gia mà.
Tiểu Bì lần nữa trở về vai của Bộ Phương, im lặng nằm dài.
Bộ Phương sờ sờ giáp xác của Tiểu Bì, Tiểu Bì thoải mái khép hờ mắt kép.
Xiềng xích bị chặt đứt, Bộ Phương trợ giúp Nam Cung Vô Khuyết lôi từng tấc xiềng xích ra khỏi thân thể hắn.
Cảm giác đau đớn kia khiến Nam Cung Vô Khuyết hít thật sâu một ngụm khí lạnh.
- Đau… đau quá!
Keng… giá chữ thập kim loại rốt cuộc được tách ra khỏi người Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều. Nhắm mắt lại, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống điều thương, từ trong không gian linh khí lấy ra một lọ đan dược, hào phóng đổ hết lọ vào trong miệng.
Rắc rắc rắc.
Linh khí nồng đậm lan tỏa từ trong những viên đan dược kia.
- Lão Bộ, mang một phần Phật Nhảy Tường lên cho ta!
Nam Cung Vô Khuyết nói mơ hồ không rõ.
- Phật Nhảy Tường hôm nay đã bán xong rồi…
Bộ Phương thản nhiên nói.
- Đừng mà… Phật Nhảy Tường của ngươi tuyệt đối có thể trợ giúp ta khôi phục thương thế rất nhanh. Ngươi nhìn xem ta đáng thương như vậy…
Trên mặt đầy máu khô của Nam Cung Vô Khuyết hiện lên một tia ấm ức.
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, không hề bị thuyết phục nói:
- Đã nói rồi, Phật Nhảy Tường hôm nay đã bán hết rồi, không cần tiếp tục hỏi nữa.
Bộ Phương nói xong, lập tức xoay người đi vào trong phòng bếp.
- Ta sẽ làm một món ăn khác cũng giúp ngươi khôi phục nhanh chóng… nhưng mà vẫn phải trả nguyên tinh như cũ.
Rất nhanh, thanh âm của Bộ Phương truyền ra từ phòng bếp.
Nam Cung Vô Khuyết lấp tức nhếch môi cười. Vì có thể ăn được món ăn của Bộ Phương, Nam Cung Vô Khuyết không mang gì khác, nguyên tinh lại mang theo một đống lớn. Cho nên trực tiếp lên tiếng đáp ứng.
…….
Nam Cung Vô Khuyết trốn thoát, chuyện này hoàn toàn làm cho địa lao bùng nổ.
Thủ vệ căn bản không thể hiểu nổi Nam Cung Vô Khuyết làm sao có thể đào tẩu. Hắn nghĩ sao cũng không thể giải thích, cho nên chỉ có thể bẩm báo lên trên.
Chạy ra khỏi địa lao, thủ vệ kể lại sự tình cho Đại trưởng lão Nam Cung Huyền Hạc.
- Nam Cung Vô Khuyết đào tẩu rồi?
Nam Cung Huyền Ưng nghe thấy báo cáo của thủ vệ, hơi nhíu mày.
Quả nhiên… nha đầu kia có thủ đoạn.
Nghĩ vậy, sắc mặt Nam Cung Huyền Ưng càng thêm lạnh lùng.
- Đại ca… ta đi bắt tiểu tử kia trở về.
Nam Cung Huyền Ưng nói, hiện giờ Nam Cung Vô Khuyết có thể đào tẩu chủ yếu vẫn là trách nhiệm của hắn.
Nam Cung Huyền Hạc nhìn hắn một cái, gật đầu.
- Đi đi… nếu thật sự không thể bắt trở về, vậy cứ giết đi.
Nam Cung Huyền Hạc nói.
Nam Cung Huyền Ưng gật đầu, xoay người phóng ra bên ngoài.
Đi tới cửa, Nam Cung Huyền Ưng nheo mắt, ngẩn đầu, nhìn thấy hai bóng người khoác huyết bào đi đến.
Đây là ai?
Nam Cung Huyền Ưng rùng mình, từ trên người hai người, hắn cảm nhận được một luồng hơi thở phi thường đáng sợ.
Hơi thở này khiến hắn cảm thấy vài phần khó chịu.
Hai người kia…
Dường như trong lòng có cảm ứng, một người khoác huyết bào cũng ngẩn đầu, con ngươi lạnh như băng kia chạm mắt với Nam Cung Huyền Ưng.
Nam Cung Huyền Ưng nhất thời cảm thấy nhảy dựng trong lòng, máu huyết cả người giống như không thể khống chế sôi trào lên.
Đáng sợ!