Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 561: Lão bộ à, còn sống gặp được ngươi thật vui vẻ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chỗ Truyền Tống Trận lại lóe ra một trận quang mang.

Quang mang lúc này… bất đồng với lúc trước. Quang mang âm trầm, lạnh như băng bất ngờ lộ ra mấy phần huyết sắc.

Hai thân ảnh xuất hiện từ trong Truyền Tống Trận.

Đây là hai bóng người mặc huyết bào, huyết tinh khí nồng đậm tràn ngập chung quanh thân mình hai người.

- Di Tát… ngươi xác định hơi thở của Tu La Tháp xuất hiện ở bên trong bí cảnh sao?

Bóng người khoác huyết bào bên trái nói.

Người bị hỏi câu đó, thản nhiên cười:

- Cảm ứng của ta sẽ không sai, Tu La Tháp bị tên phản đồ Đoạn Linh kia trộm đi, che giấu hơi thở, không lâu trước kia có phát ra một lần. Nhưng mà sau đó ta cũng không phát hiện được thêm lần nào nữa.

- Mới mấy ngày trước đây, ở trong Tu La Cổ Thành cảm ứng của ta đối với Tu La Tháp đột nhiên trở nên thập phần kịch liệt, hết thảy đều chỉ ra rằng Tu La Tháp đang ở trong bí cảnh này.

Di Tát ngẩn đầu, mái tóc đen nhánh hơi phất phơ.

……..

Địa lao gia tộc Nam Cung.

Bên trong địa lao âm u ẩm ướt.

Một bóng người vô lực bí trói buộc lên giá chữ thập kim loại.

Trên giá chữ thập kia có một sợi xiềng xích lạnh như băng xuyên thấu qua thân hình của người này, máu tươi đang không ngừng chảy xuống.

Nam Cung Vô Khuyết vô lực cúi đầu, máu tóc màu đỏ ảm đạm dán lên da mặt hắn, lạnh lẽo vô cùng.

Hắn thở phì phò, mở một nửa con mắt, hắn cảm thấy hơi thở trong cơ thể mình trở nên rất uể oải, rất nhiều chân khí đều đang tán loạn bên trong kinh mạch của hắn, khiến hắn cảm thấy cả người giống như bị kim đâm.

Thân hình bị trói lên giá chữ thập này, xương cốt bị xuyên qua, khiến hắn căn bản không thể vận dụng lực lượng.

Đặc biệt, thiên địa huyền hỏa Cửu U Vương Viêm trong đan điền của hắn bị Nam Cung Huyền Hạc hút ra hoàn toàn.

Tu vi một thân dường như sắp hỏng mất.

Nam Cung Vô Khuyết hiện giờ đã không còn hào quang chói mắt như lúc trước.

Bỗng nhiên, một tiếng kẽo kẹt, cửa đại lao bị mở ra. Ánh sáng phóng vào khiến Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy chói mắt một trận, lầm bầm một tiếng.

Một thân ảnh từ ngoài cửa đi vào. Nam Cung Uyển nhìn thấy bộ dáng của Nam Cung Vô Khuyết, cả người như bị sét đánh. Trong lòng chảy máu, đây là ca ca vẫn luôn hài hước, phóng đãng, không chịu trói buộc kia của nàng sao?

Bọn họ làm sao đối đãi với hắn như thế!

Trong một khắc này, lửa giận trong lòng Nam Cung Uyển thiếu chút nữa khiến nàng mất đi lý trí. Nhưng Nam Cung Huyền Ưng đứng bên cạnh nàng căn bản không phải người nàng có thể động đến. Trong lòng vạn phần suy sụp, vành mắt Nam Cung Uyển đỏ hồng, nhìn Nam Cung Vô Khuyết.

Dường như cảm ứng được ánh mắt của Nam Cung Uyển, Nam Cung Vô Khuyết ngẩn đầu lên, thấy được dung nhan tuyệt mĩ của Nam Cung Uyển, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, trên khuôn mặt tái nhợt đầy máu của hắn hiện lên ý cười miễn cưỡng. Giống như đang nói với Nam Cung Uyển… hắn vẫn là một tên hài hước như trước. Nhưng ai cũng không rõ ràng nội tâm của hắn rốt cuộc như thế nào.

- Nhị trưởng lão, có thể để ta nói chuyện với ca ca ta vài câu không?

Nam Cung Uyển nhịn xuống bi thương trong lòng, lạnh lùng nói với Nam Cung Huyền Ưng.

Nam Cung Huyền Ưng nhíu mày, đang muốn cự tuyệt.

- Ha hả… đều đã như vậy rồi, ngươi còn sợ cái gì?

Nam Cung Uyển khinh thường nhìn hắn một cái, nói.

Đúng vậy, cả Nam Cung Gia đều đã thuộc về ba huynh đệ bọn họ, còn sợ cái gì chứ?

Khóe miệng Nam Cung Huyền Ưng giật giật, không nói gì thêm, xoay người rời khỏi địa lao. Hắn đi ra ngoài địa lao, khẽ thở ra, ôm lấy cánh tay, trông có hơi thê lương.

Hồi lâu sau, cửa lao lần nữa mở ra, thân hình Nam Cung Uyển chầm chậm bước ra.

- Đi thôi.

Sắc mặt Nam Cung Uyển không chút thay đổi nói. Nam Cung Huyền Ưng nhìn chằm chằm nàng, cũng rời khỏi địa lao theo nàng.

Thủ vệ bước vào trong địa lao, nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết vẫn bị khóa trên giá chữ thập, đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bọn họ tiếp tục làm việc của mình.

Nam Cung Vô Khuyết hơi nâng mi mắt, khóe miệng cong lên.

- Nha đầu kia… kỹ thuật luyện đan thật sự tiến bộ không ít mà.

Lạch cạch…

Hắn cắn một viên đan dược trong miệng, nhất thời bị bao vây trong một trận pháp oanh động thật lớn từ đan dược kia. Lực lượng xé rách đáng sợ khiến Nam Cung Vô Khuyết trong phút chốc trở nên huyết nhục mơ hồ.

Giấu Truyền Tống Trận trong đan dược, năng lượng của Truyền Tống Trận như vậy phi thường cuồng bạo.

Đó là một hành động phi thường nguy hiểm, Nam Cung Uyển cũng là rơi vào đường cùng mới lựa chọn phương pháp này.

Bởi vì khong ai biết được, Nam Cung Vô Khuyết có thể bị năng lực cuồng bạo bên trong viên đan dược này xé rách hay không.

Bao phủ trong hào quang của Truyền Tống Trận, Nam Cung Vô Khuyết ho ra máu, cười to lên, trong mắt mang theo vài phần điên cuồng.

Một tiếng xoát, hào quang biến mất.

Nam Cung Vô Khuyết và giá chữ thập kim loại lạnh như băng kia đều đồng loạt biến mất không thấy.

Nhóm thủ vệ trong địa lao đều trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó, bùng nổ rồi!

Nam Cung Vô Khuyết… đã đào tẩu!

……..

Quán ăn Vân Lam.

Bộ Phương đã luyện tập xong trù nghệ, thư giãn thắt lưng đi ra khỏi phòng bếp.

Bỗng nhiên trong tiểu điếm đột nhiên truyền đến dao động kịch liệt.

Bộ Phương sửng sốt, ngẩn đầu lên nhìn, sau đó nhìn thấy một trận đạo pháp hiện lên.

Một thân ảnh huyết nhục mơ hồ rơi ra từ bên trong trận pháp, một tiếng bịch vang lên, một thân hình ngã trên mặt đất.

Bộ Phương lặng người, cái quái gì vậy?

Bóng người giật giật, thanh âm mỏng manh nhất thời vang lên.

- Lão Bộ à… có thể còn sống nhìn thấy ngươi ta thật vui mừng.

----------oOo----------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)