Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 555: Chỉ vì muốn nhìn chàng nhiều thêm một chút trong đám người (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tạm thời không có khách, hắn vừa vặn có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

- Ngươi ngốc sao… đây là đan dược, không phải thuốc.

Nam Cung Vô Khuyết chân thành nói.

Bộ Phương nhếch môi, cũng không trả lời.

Từ lần trước lột sạch đồ hai nhân vật phong vân của Lâm gia và Trương gia, danh tiếng của tiểu điếm Vân Lam lan rộng khắp nơi. Không ít người đều biết đến quán ăn này. Cho nên gần đây kinh doanh của quán ăn có chút sôi nổi.

Các thực khách cũng đã quen thuộc với lão bản tính tình quái dị trong quán ăn. Kỳ thật Bộ Phương vẫn khá hòa ái, ngoài mặt than ra, kỳ thật cũng khá hòa đồng, dễ gần.

Không thấy Bộ lão bản và tên kì dị Nam Cung Vô Khuyết này trò chuyện thật hài hòa sao?

Thực khách ăn xong đều cười tươi chào tạm biệt Bộ Phương, rời khỏi tiểu điếm, Bộ Phương ngẫu nhiên cũng sẽ gật đầu đáp trả.

Buôn bán của tiểu điếm dường như lập tức đi vào quỹ đạo.

………

Dương Mĩ Cát chậm rãi đi đến quán ăn Vân Lam.

Nội tâm của nàng có hơi không yên, không biết quán ăn đã đóng cửa hay chưa… Hẳn là đang trong tình trạng rất nguy hiểm, dù sao khu vực bán Ích Cốc Đan của gia tộc Nam Cung bố trí ở đó.

Một quán ăn làm sao có thể cạnh tranh cùng cửa hàng đan dược?

Nghĩ như vậy, Dương Mĩ Cát không nhịn được thở dài một hơi. Phụ thân truyền lại quán ăn cho nàng, nhưng nàng không có biện pháp làm rạng rỡ quán ăn… thật là khổ sở đến không thể hít thở.

Nàng cắn chặt răng, kiên quyết phải trở về xem thử.

Nàng đã hạ quyết tâm, nếu quán ăn thật sự phải đóng cửa, nàng sẽ chuộc lại quán ăn từ trong tay Bộ Phương, nguyên tinh này cũng trả lại cho Bộ Phương. Dù sao cục diện rối rắm này là do nàng tạo thành, không có lý do gì để Bộ Phương tới giải quyết. Nhưng trong lòng nàng vẫn thập phần cảm kích lão sư của nàng, Huyền Bi đại sư… cho nên thật là khó vẹn cả đôi đường.

Đi tới khu vực cửa hàng đan dược.

Đan hương nồng đậm lan tỏa khắp nơi. Đan hương quen thuộc này khiến trong lòng Dương Mĩ Cát càng thêm khó chịu.

Quả nhiên, nhiều cửa hàng đan dược khai trương như vậy… quán ăn làm gì còn có không gian sinh tồn!

Nhưng mà… lại hơi kỳ quái a.

Khách hàng của những cửa hàng đan dược này hình như hơi ít.

Dương Mĩ Cát đi trong chốc lát, đánh giá xung quanh, cảm thấy hơi kỳ quái.

Cửa hàng đan dược rất được hoan nghênh ở Thiên Lam Thành, đặc biệt là cửa hàng đan dược dưới trướng gia tộc Nam Cung, vốn được nhiều người sùng bái, không thể nào hiu quạnh như vậy.

Đi đến trước một cửa hàng đan dược mặt tiền. Lão bản cửa hàng đan dược ỉu xìu ngồi trên ghế, đang chán muốn chết.

- Lão bản… kinh doanh sao lại kém như vậy?

Dương Mĩ Cát ngờ vực hỏi lão bản đang buồn ngủ kia.

- Đừng hỏi ta, ta không muốn nói chuyện, ngươi đi bên kia nhìn xem thì biết ngay.

Lão bản chán nản nói, bĩu môi nhìn về một hướng.

Dương Mĩ Cát ngẩn ngơ, nhìn theo hướng bĩu môi của lão bản, đôi mắt nhất thời co rụt lại. Chỗ đó không phải là quán ăn Vân Lam sao? Quán ăn đã xảy ra chuyện gì rồi?

Trong lòng Dương Mĩ Cát cả kinh, chẳng lẽ Nam Cung Minh lại dẫn người đến đó gây sự rồi?

Nghĩ vậy, Dương Mĩ Cát nhất thời tăng tốc cước bộ, nhanh chóng đi đến quán ăn Vân Lam.

Quả nhiên…

Ở xa xa, Dương Mĩ Cát đã nhìn thấy một đám người vây quanh quán ăn.

Từ trang phục của những người đó có thể nhìn ra, đây đều là người của gia tộc Nam Cung.

Nam Cung Minh quả nhiên đã tìm đến đây…

Dương Mĩ Cát bi phẫn vạn phần trong lòng, nàng lúc này đã là luyện đan sư nhất vân, nhất định phải dọa Nam Cung Minh một phen.

Bỗng nhiên, đôi mắt Dương Mĩ Cát chợt lóe lên, ở trong đám người nhìn thấy một thân ảnh tuấn dật quen thuộc.

Nàng ngây dại.

Chỉ vì muốn nhìn chàng nhiều hơn một chút trong đám người…

Đó… đó không phải là Vô Khuyết công tử sao?

- Vô… Vô Vô Vô Khuyết công tử vì sao cũng đến quán ăn Vân Lam?

Dương Mĩ Cát ngây dại nhìn người đó, nói chuyện cũng không rõ ràng, trái tim đập bùm bùm không ngừng, cả gương mặt đỏ bừng lên, ngại ngùng nhìn Nam Cung Vô Khuyết tuấn dật, tóc đỏ tung bay kia.

Khóe miệng Nam Cung Vô Khuyết nhếch lên, mái tóc bay phất phơ, chậm rãi xoay người.

Trong mắt Dương Mĩ Cát, giống như có ánh mặt trời sáng lạn phủ lên người Nam Cung Vô Khuyết, khiến cho Nam Cung Vô Khuyết sáng chói rực rỡ, giống như thiên thần hạ phầm. Anh tuấn phi phàm như vậy, thật khiến người ta rung động.

Ý cười ôn hòa kia…

Ôi… Dương Mĩ Cát cảm thấy trái tim của mình giống như sắp bị hòa tan, trong mắt tràn ngập ngôi sao lấp lánh.

----------oOo----------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)