Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 551: Tay chơi đùa với lửa há có thể tùy tiện sờ vào? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Người bên cạnh, một thân ảnh đột nhiên lao ra với vận tốc âm thanh. Dây roi của hắn còn chưa quất xuống đã bị thân ảnh kia trực tiếp tông bay ra khỏi tiểu điếm.

Trong đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên màu tím, bàn tay giống như quạt hương bồ cầm lấy đầu của Trương Phương Đông, hung hăng lao ra tiểu điếm, nện đầu người này lên mặt đất phía ngoài tiểu điếm.

Mặt đất kiên cố có trận pháp bảo hộ, vậy mà bị đập thành hố sâu.

- Người gây sự… lột đồ thị chúng!

Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên, lần nữa nâng tay lên, muốn bắt đầu lột đồ.

Nhưng Trương Phương Đông kia cũng không phải hạng người tầm thường, trên người phát ra một trận sóng khí, cuồn cuộn phóng lên cao, đánh bay Tiểu Bạch.

Một lò đan kim sắc bay lơ lửng trên đỉnh đầu Trương Phương Đông. Hắn đang sử dụng lò đan đập bay Tiểu Bạch.

Rầm rầm…

Trận pháp lờ mờ của Thiên Lam Thành lóe ra hào quang, mặt đất vỡ nát kia vậy mà bị một luồng lực lượng vô hình chữa trị không ngừng.

- Ôi trời… Bạch gia vậy mà bị đập bay rồi?

Nam Cung Vô Khuyết nâng ngọn lửa màu trắng trong tay, kinh ngạc nói.

- Ngươi vẫn là nên quan tâm bản thân mình trước đi!

Ánh lửa màu trắng đột nhiên tản đi. Cả người Lâm Vô Ảnh được che chở bởi dòng sóng khí vô hình, ngăn cách ngọn lửa nóng cháy kia.

- Giở trò vô lại… thằng nhãi ngươi vậy mà nuốt vào đan dược cửu phẩm Tích Hỏa Đan, ngươi còn biết xấu hổ không hả!

Nam Cung Vô Khuyết nhìn Lâm Vô Ảnh, bất mãn nói.

Lam Vô Ảnh không thèm để tâm đến Nam Cung Vô Khuyết.

Hai tay vung mạnh lên, nhất thời chân khí mênh mông phát ra từ trong cơ thể hắn, thân hình hắn trở nên mơ hồ trên không.

Trong hư không đột nhiên hiện ra hai thân hình của Lâm Vô Ảnh.

- Ảnh thuật Lâm gia?

Nam Cung Uyển phía xa nhìn đến rùng mình, Lâm Vô Ảnh không hỗ là nhân vật phong vân của Thiên Lam Thành, thủ đoạn chiêu bài của Lâm gia còn có thể thi triển ra được.

Phù phù…

Hai thân ảnh lấy tốc độ âm thanh biến mất tại chỗ, không khí giống như bị xé rách, phát ra thanh âm xoẹt xoẹt.

Dao động đáng sợ truyền ra.

Đối mặt với Lâm Vô Ảnh thi triển ảnh thuật, Nam Cung Vô Khuyết vẫn bình tĩnh như trước, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình nhất thời phóng lên cao.

Rầm rầm!

Vị trí hắn vốn đứng thẳng bị Lâm Vô Ảnh nổ thành một hố to.

Trong bụi mù tràn ngập, một bóng đen lao ra, mang theo công kích sắc bén hướng tới Nam Cung Vô Khuyết.

Nam Cung Vô Khuyết bay bổng trong hư không, ngọn lửa trắng xám dâng lên, giống như bàn đạp nâng đỡ, đẩy thân hình hắn di động.

Tốc độ kia vô cùng nhanh, khiến mọi người cũng khó nhìn rõ.

- Ảnh thuật? Ngươi cho rằng nắm giữ ảnh thuật là có thể lên mặt với ta sao?

Một tiếng xoát, Nam Cung Vô Khuyết xuất hiện phía sau Lâm Vô Ảnh, một cái tát vỗ lên đầu của Lâm Vô Ảnh.

Tâm thần Lâm Vô Ảnh căng thẳng, quay đầu nhìn lại, chỉ bắt giữ được một chút tàn ảnh, ngay sau đó, Nam Cung Vô Khuyết kia lại xuất hiện phía sau hắn.

- Ngươi còn dám ra vẻ nữa không? Ngay cả em rể của Nam Cung Vô Khuyết ta cũng muốn động vào!

Chát!

Một cái tát thanh thúy vỗ lên đầu Lâm Vô Ảnh lần nữa. Lâm Vô Ảnh gần như bị chọc giận muốn bùng nổ.

Chát chát… chát chát chát…

Vỗ liên tục, Nam Cung Vô Khuyết vỗ đến nghiện. Bỗng nhiên tay hắn bị nắm lấy, đôi mắt Lâm Vô Ảnh cũng đỏ bừng, trong mắt tràn ngập tơ máu.

- Vỗ rất thích sao?

Thanh âm Lâm Vô Ảnh hơi khàn khàn.

Từng cái bóng đen chui ra từ phía dưới da hắn, quấn quanh cánh tay của Nam Cung Vô Khuyết.

Nam Cung Vô Khuyết cười híp mắt.

- Bị ngươi phát hiện rồi… vậy ngươi sờ tay ta, sờ có thích không?

Nam Cung Vô Khuyết hỏi ngược lại.

Lâm Vô Ảnh sửng sốt.

Bỗng nhiên, phía trên bàn tay bị bóng đen quấn quanh của Nam Cung Vô Khuyết bùng cháy lên một ngọn lửa màu trắng xám.

Ầm…

Ngọn lửa dâng trào, Lâm Vô Ảnh nhất thời bị dao động thật lớn đập bay ra ngoài, phá nát một cửa hàng đan dược phía xa.

Xẹt xẹt.

Cái bóng mất đi chống đỡ liền hóa thành hắc khí tán đi.

Nam Cung Vô Khuyết đứng vững trên trời cao, nghiền ngẫm nhìn Lâm Vô Ảnh.

- Bàn tay chơi lửa há có thề tùy tiện sờ loạn sao, lần sau dùng đầu óc suy nghĩ chút đi.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất run mạnh lên.

Nam Cung Vô Khuyết nhất thời kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh.

Rồi sau đó, hắn thấy được hình ảnh Trương Phương Đông bị một quyền của Tiểu Bạch đập bẹp lên mặt đất.

Mặt đất vừa khép lại bị đập thành hố sâu.

Đùng đùng đùng!

Ba lò đan màu vàng liên tục phóng mạnh ra, đập bay Tiểu Bạch.

Trương Phương Đông phun ra một ngụm máu lớn, trong mắt đầy hận ý, hắn thật không ngờ con rối này lại mạnh như vậy.

Hai cánh kim loại sau lưng tiểu Bạch chấn động, đôi mắt màu tím tiếp tục tập trung lên người Trương Phương Đông.

Chung quanh thân hình Trương Phương Đông lượn lờ ba lò đan màu vàng, trên lò đan vẽ đầy trận pháp huyền bí. Giống như có vài phần huyền diệu.

Bỗng nhiên, Trương Phương Đông nhếch môi, hắn vì sao phải dây dưa với con rối này? Giải quyết tên thao túng con rối này không phải là được rồi sao?

Đôi mắt co rụt lại, sát khí vọt mạnh ra, Trương Phương Đông vung tay lên, dùng ý niệm điều khiển ba lò đan vàng rực rỡ đập đến chỗ Bộ Phương ở xa xa xem náo nhiệt.

Ba lò đan với uy thế nặng nề, giống như muốn đập nát không khí.

- Em rể cận thận đó!

Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết kinh hãi, buột miệng nói.

Trong lòng Nam Cung Uyển cũng rùng mình, nhưng nghe được lời nói của Nam Cung Vô Khuyết, bùng nổ tức giận… em rể cái đầu ngươi!

Bộ Phương trái lại có vẻ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Trương Phương Đông cũng không thể hiểu nổi.

Ngay sau đó, Trương Phương Đông nhìn thấy một luồng khói đen lượn lờ trong cánh tay tiểu tử kia, sau đó một nồi lớn màu đen hiện lên.

Đùng…

Ba lò đan màu vàng nện lên nồi đen.

----------oOo----------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)