Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 547: Nam cung vô khuyết hài hước (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sóng hơi nháy mắt cuộn trào, nổi lên cuồng phong cuồn cuộn trong tiểu điếm, nhưng cuồng phong này cũng không phá hư cái gì trong tiểu điếm.

Thân hình Nam Cung Vô Khuyết nhanh chóng lui về sau mấy bước, hơi cứng người lại nhìn Tiểu Bạch không chút sứt mẻ.

- Con rối này… ghê gớm thật!

- Phòng bếp trọng địa, người không phận sự miễn vào, Tiểu Bạch, trở về ngay.

Ngay lúc đôi mắt của Nam Cung Vô Khuyết đều đang tỏa sáng nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, từ trong phòng bếp đột nhiên truyền ra thanh âm nhắc nhở hờ hững của Bộ Phương.

Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết một cái, sau đó chậm rãi trở về phòng bếp.

Ý định muốn xông vào phòng bếp thất bại cũng không khiến Nam Cung Vô Khuyết thất vọng bao nhiêu, hắn trở về vị trí của mình, nhìn Nam Cung Uyển thu lại da thú xong liền bắt đầu gặm cắn Phật Nhảy Tường thật nhanh, nuốt nước miếng nói:

- Lão muội à, hương vị của vật này thế nào?

Nam Cung Uyển tỏ ra cảnh giác nhìn hắn, không có trả lời.

Nam Cung Vô Khuyết nhất thời cũng cảm thấy hơi chán chường, làm muội muội tại sao có thể không quan tâm lão ca như vậy, haiz.

Nam Cung Vô Khuyết chán muốn chết đứng lên, đi dạo một vòng trong tiểu điếm.

- Ngộ Đạo Thụ ngũ văn, vật không tồi.

Nam Cung Vô Khuyết đứng trước mặt gốc Ngộ Đạo Thu, ra vẻ tò mò.

Sau đó vươn tay, xoạch một tiếng, hái xuống một mảnh lá cây xanh miết trên thân Ngộ Đạo Thụ ngũ văn.

Ầm…

Trong phòng bếp, Tiểu Bạch ló ra nửa đầu, quang mang màu tím phụt ra trong đôi mắt, tập trung lên người Nam Cung Vô Khuyết.

Nam Cung Vô Khuyết nhất thời thả lá cây lại vào trong chậu hoa, nghiêm túc vẫy tay chào Tiểu Bạch.

Thật ngại ngùng quá.

Chỉ sau chốc lát, Bộ Phương lần nữa nấu xong một phần Phật Nhảy Tường, bưng cái bình Phật Nhảy Tường, đi ra khỏi phòng bếp.

Quang mang nồng đậm phát ra từ trên vị Phật Đà của vò sứ.

Nam Cung Vô Khuyết kinh hãi thầm than.

Hắn rốt cục có thể thưởng thức mỹ vị rồi.

Khi Bộ Phương đặt Phật Nhảy Tường trước mặt hắn, hắn vội vàng mở nắp, thần tình hưởng thụ hít thật sâu linh khí và hương khí vào mũi.

Những người khác bước vào trong tiểu điếm cũng nhanh chóng muốn gọi Phật Nhảy Tường.

- Phật Nhảy Tường của bổn điếm, mỗi ngày chỉ nấu hai vò. Phật Nhảy Tường hôm nay đã nấu xong cả rồi. Muốn ăn, ngày mai đến sớm một chút đi.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Lời này khiến những người khác cảm thấy ảo não và đáng tiếc.

- Trời ạ! Hương vị này sắp có thể so sánh với con Bát Trân Kê do Tiễn lão nhân nuôi rồi!

Nam Cung Vô Khuyết vừa mới thưởng thức Phật Nhảy Tường, nhất thời hưng phấn kinh hô lên.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Cái gì? Bát Trân Kê?

Bát Trân Kê của Tiễn Trung đại sư, luyện đan sư tam vân của Đan Tháp?

Lời nói của thiếu chủ Vô Khuyết là có ý gì? Chẳng lẽ…

Nam Cung Uyển dường như nghĩ đến cái gì, trừng mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết, thanh âm cũng trở nên bén nhọn.

- Nam Cung Vô Khuyết… huynh nói thật đi, ngươi rời khỏi Đan Tháp sớm trước thời hạn, có phải là do bị Tiễn đại sư đuổi ra ngoài? Bởi vì huynh đã làm thịt Bát Trân Kê kia của Tiễn đại sư?

Thân hình của Nam Cung Vô Khuyết cứng đờ, sau đó ôm móng heo hung hăng gặm.

Đại não rung như trống bỏi, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Nam Cung Uyển lập tức biết chân tướng sự việc, vô cùng cạn lời.

Trời ơi, Tiễn đại sư vì sao còn không đánh chết người này!

Bất Trân Kê là linh thú Thần Cảnh trân quý cỡ nào, Tiễn đại sư người ta nuôi nhiều năm như vậy, cuối cùng bị tiểu tử này ăn mất… rốt cục là có thù oán sâu nặng thế nào chứ.

- Ta thật không có ăn, chỉ chặt đi một bên cánh… không phải xử lý cả con. Cánh của Bát Trân Kê chỉ cần nuôi mấy tháng sẽ có thể mọc trở lại. Hơn nữa, Tiễn đại sư hiện tại còn đang bế quan, vẫn chưa biết được việc này, cho nên hắn cũng không có đuổi ta, là ta tự mình chuồn ra ngoài.

Hai má Nam Cung Vô Khuyết phình to, nói hàm hồ không rõ.

Nam Cung Vô Khuyết trợn mắt nhìn hắn cười lạnh.

Đôi mắt Bộ Phương lại sáng ngời, Bát Trân Kê? Đó chính là vật tốt mà…

Linh thú Thần Cảnh thập phẩm, lại không có sức chiến đấu và lực công kích gì, toàn thân đều là tinh hoa. Nếu dùng thủ đoạn nấu nướng đặc thù, hương vị tuyệt đối là mỹ vị nhân gian!

Thậm chí… cánh của Bát Trân Kê này cũng có thể làm nguyên liệu nấu ăn của Phật Nhảy Tường thiên phẩm!

Phật Nhảy Tường hiện giờ Bộ Phương nấu đều là Phật Nhảy Tường nhân phẩm, chênh lệch rất lớn với Phật Nhảy Tường thiên phẩm, dù sao nguyên liệu nấu ăn cần thiết cũng bất đồng.

Thì ra bên trong Đan Tháp kia còn có thứ tốt như Bát Trân Kê, nếu như có thời gian có thể đi mượn một cặp cánh…

Bộ Phương trầm tư suy nghĩ.

Mấy người kia sau khi phục hồi lại tinh thần cũng gọi món. Tuy đã không có Phật Nhảy Tường nhưng vẫn còn có Túy Bài Cốt và cơm chiên trứng mà.

Bọn họ nhìn thấy Nam Cung Uyển từng ăn cơm chiên trứng, cho nên cũng tin tưởng. Đều gọi cơm chiên trứng.

Bộ Phương lại trở về phòng bếp, bắt đầu tiếp tục nấu nướng. Nhưng Túy Bài Cốt Tiểu Hắc thích nhất đến bây giờ vẫn chưa bán ra được mâm nào.

Từng bát cơm chiên trứng thơm nứt mũi được bưng ra từ trong phòng bếp.

Mùi hương tràn ngập trong quán ăn Vân Lam, mông lung mờ mịt, sương mờ lượn lờ.

Lúc mọi người ăn đến khí thế ngập trời, phía xa quán ăn, có hai đám người vừa chậm rãi vừa hùng hổ tiến đến tiểu điếm.

----------oOo----------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)