Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 546: Nam cung vô khuyết hài hước (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tìm nàng đòi tiền, nàng là phú bà.

Nam Cung Vô Khuyết nghiêm túc nói ra câu này. Sau khi nói xong, hắn còn nhếch một bên lông mày theo thói quen, mong Bộ Phương tin tưởng ánh mắt của mình.

Bộ Phương có chút hết nói nổi, Nam Cung Uyển thật là huynh muội với tên hề này sao? Tính cách của hai người thật sự khác biệt hơi lớn. Nam Cung Uyển tốt xấu gì cũng bình thường một chút, mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng bị mỹ thực của hắn chinh phục vẫn thể hiện ra một ít tư thái thiếu nữ. Nhưng Nam Cung Vô Khuyết này hoàn toàn là một tên hề chỉ biết chơi xỏ muội muội của mình.

Bên trong đôi môi đỏ mọng mềm mại của Nam Cung Uyển phun ra xương cánh gà. Nàng trừng lớn đôi mắt đẹp, hơi tức giận nhìn Nam Cung Vô Khuyết, cái gì gọi là phú bà? Đó đều là tiền nàng phải khổ sở bán ra đan dược tự mình luyện chế kiếm được đó!

- Nam Cung Vô Khuyết, huynh không phải là chán sống rồi!

Nam Cung Uyển nghiến răng nghiến lợi nói, nàng mỗi lần chạm mặt với ca ca này, đều không nhịn được tức giận.

Lần trước, ca ca của nàng còn định đẩy nàng cho đại thiếu Lam gia, Lâm Vô Ảnh. Lâm Vô Ảnh người ta vẫn luôn xem Nam Cung Vô Khuyết là địch nhân định mệnh, kết quả tên ngu này lại muốn làm anh vợ của người ta!

Quả thực cạn lời!

Lần này còn kỳ quái hơn… cái gì gọi là Nam Cung Uyển nàng vì Bộ lão bản ngay cả hình tượng cũng không cần? Người ta làm món ăn thật ngon! Đó là mị lực của mỹ thực được không hả!

Trí não này!

- Ta không có tiền!

Nam Cung Uyển cũng lười quản hắn, lần nữa từ trong Phật Nhảy Tường múc ra một chén nước canh nâu, thổi thổi hơi nóng, uống xuống ùng ục.

- Đừng mà… lão ca huynh đây không phải vừa mới xuất quan sao? Nguyên tinh trên người đều đã tiêu hao cả rồi mà! Muội muội ngoan của huynh, áo bông nhỏ của huynh, thay lão ca trả tiền lần này đi mà.

Nam Cung Vô Khuyết ngửi thấy mùi hương phát ra từ Phật Nhảy Tường, nhất thời không nhịn được thèm ăn. Mùi hương này còn thơm hơn Ích Cốc Đan nhiều vị. Nhìn thấy Nam Cung Uyển ăn đến không cần hình tượng, trong lòng người này liền ngứa ngáy.

Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới, Nam Cung Uyển cảm thấy sắp bùng nổ rồi.

- Cái gì gọi là trả một lần? Huynh đã thiếu muội hơn mười vạn nguyên tinh rồi, ca ca tốt của muội!

Nam Cung Uyển hận không thể nhét hết đống xương trên bàn vào miệng người này!

Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy ca ca không đáng dựa dẫm và không biết xấu hổ như vậy.

- A ha… vậy sao? Xem ra muội thật sự là một phú bà mà, cũng không kém lần này nữa. Lần tới chờ huynh luyện chế ra linh đan nhị văn buôn bán được tiền rồi, chắc chắn sẽ trả lại cho muội!

Nam Cung Vô Khuyết cười gượng một tiếng, sau đó vỗ bộ ngực cam đoan nói.

- Muội không có tiền… Muội cũng không tin huynh.

- Đừng mà lão muội, không thấy lão ca vì chuyện chung thân đại sự của muội mà tâm nát tan sao?

Nam Cung Vô Khuyết nhướng lông mày.

- Ha hả… huynh còn nói thêm câu nào nữa, cẩn thận muội đập huynh!

Nam Cung Uyển cười lạnh.

- Không phải chỉ một vạn nguyên tinh thôi sao… nói đi, muội có điều kiện gì?

- Tiết lộ cho ta đan phương của linh đan nhất văn huynh đạt được trong Đan Tháp, nếu không miễn bàn!

Nam Cung Uyển nói.

- Được, thành giao!

Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt.

Không nói hai lời, hắn lập tức đáp ứng, từ trong không gian linh khí lấy ra tấm da thú cũ, ầm một tiếng, thật hào phóng vỗ lên bàn.

Nam Cung Uyển ngây ngẩn cả người, đan phương này không phải rất trọng yếu đối với Đan Tháp sao? Vì sao người này lại đáp ứng sảng khoái như vậy, hắn không sợ bị Đan Tháp truy cứu sao?

Trong lòng Nam Cung Uyển ngờ vực vạn phần.

- Muội thật thu lấy đó?

Nam Cung Uyển cầm da thú trong tay, nhìn Nam Cung Vô Khuyết nói.

- Nhận lấy đi, lão muội à, lão ca của muội còn có thể lừa muội hay sao… Nhưng mà vẫn phải nhắc nhở muội một câu, chưa tới trình độ luyện đan sư nhất vân, luyện chế linh đan nhất văn rất nguy hiểm. Nếu xảy ra nổ lò không chừng sẽ hủy hoải khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của ngươi đó nha.

Nam Cung Vô Khuyết nâng một bên mày nói.

Sau đó hắn cũng không thèm để ý Nam Cung Uyển bị chọc giận sắp bùng nổ, quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.

- Mang một phần Phật Nhảy Tường lên cho ta… ngươi cũng nghe thấy rồi, phú bà đã đáp ứng trả tiền.

Bộ Phương nghe thấy đàm phán không ngừng nghỉ của hai huynh muội này, cũng cạn lời.

- Chờ đi.

Bộ Phương lạnh nhạt nói, xoay người tiến vào trong phòng bếp.

Nam Cung Vô Khuyết nhìn theo bóng dáng của Bộ Phương, đôi mắt nhất thời sáng ngời, cũng đứng lên, đi theo phía sau Bộ Phương, định tiến vào trong phòng bếp.

Bộ Phương cũng không dừng bước chân, thân hình rất nhanh biến mất trước cửa phòng bếp.

Nam Cung Vô Khuyết kỳ thật rất tò mò trong lòng, hắn khi vừa ngửi thấy mùi hương của Phật Nhảy Tường này, trong lòng cũng thật khiếp sợ. Bởi vì hắn phát hiện, Phật Nhảy Tường này hình như sử dụng thủ pháp luyện đan để nấu nướng. Linh khí trong nguyên liệu nấu ăn cũng được bảo lưu thật hoàn mỹ.

Có thể làm được đến trình độ như vậy, nói rõ thủ pháp luyện đan này phi thường cao cấp. Thủ pháp tinh luyện linh khí trong nguyên liệu đối với một luyện đan sư là phi thường trọng yếu.

Đối với loại người ham học hỏi như hắn, Nam Cung Vô Khuyết định tiến vào trong phòng bếp của Bộ Phương. Nhưng sau khi nhìn thấy thân hình Bộ Phương biến mất, Nam Cung Vô Khuyết đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở lạnh như băng tập trung lên bản thân.

Hơi thở này khiến cả người hắn cũng rùng mình, nổi hết da gà.

Loại cảm giác này…

Nam Cung Vô Khuyết xoay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy con rối mặc áo giáp cồng kềnh kia vỗ bàn tay to như quạt hương bồ về phía hắn.

Trong nháy mắt, áp lực của con rối này gây ra cho hắn phi thường lớn, khiến tâm thần hắn chấn động. Loại cảm giác này giống như đối mặt với đối thủ đồng cấp. Nhưng bởi vì như vậy, Nam Cung Vô Khiếp mới cảm thấy khiếp sợ.

Bởi vì Nam Cung Vô Khuyết hắn chính là một cường giả Thần Thể Cảnh phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn, con rối này cùng cấp với hắn, chẳng phải nghĩa là sức chiến đấu của con rối này đã đạt đến Thần Thể Cảnh rồi sao?

Con rối Thần Thể Cảnh… con mẹ nó không phải chỉ có đám âm hiểm của Khôi Tông mới có thể chế tạo ra sao?

Chẳng lẽ lão bản này là người của Khôi Tông? Nhưng cũng không đúng lắm… đám ngốc Khôi Tông làm sao biết nấu ăn chứ!

Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên một trận. Tốc độ vung vẫy của bàn tay giống như quạt hương bồ càng lúc càng nhanh. Không khí giống như đang phát sinh gào thét. Hơi thở trên người của Nam Cung Vô Khuyết cũng biến đổi, chân khí chảy dọc trong đan điền, bao trùm lên lòng bàn tay hắn.

Bang!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)