Thịt móng heo béo ngậy mà không ngán, mềm rục vô cùng, giống như bông, ngay cả nàng chưa bao giờ ăn thịt béo cũng ăn vui đến quên cả trời đất.
Nước canh lại càng thêm mỹ vị, khiến Nam Cung Uyển thích đến không nhịn được ngâm dài.
- Nha đầu muội… là con heo sao?
Nam khi Nam Cung định cắn cánh gà, lập tức phát hiện cánh gà trong tay mình biến mất không thấy.
Một thanh âm nghiền ngẫm truyền đến, Nam Cung Vô Khuyết cầm lấy cánh gà kia, thần tình hưởng thụ ngửi lấy ngửi để.
- Quả nhiên có Ngũ Cốc Hoa… chính là hương vị này! Đây là dùng phương thức nấu ăn như luyện đan để nấu nguyên liệu nấu ăn sao? Có vẻ thú vị đây… nha đầu muội còn phải giảm béo, người làm ca ca như ta giúp muội nếm thử xem.
Nam Cung Uyển tức giận!
Đây là Phật Nhảy Tường nàng dùng một vạn nguyên tinh mua mà!
Người này làm sao có thể vô liêm sỉ như vậy!
Cánh gà này tự nhiên cũng không phải cánh gà bình thường, chính là thịt cánh của Phong Bạo Ma Ưng Nam Cung Vô Khuyết đã nhận ra từ trước.
Cánh này bảo quản thật tốt, chất thịt phi thường tươi mới, phía trên tràn ngập màu da cam lóa mắt, làm người ta càng thêm thèm ăn.
Nam Cung Vô Khuyết không chút do dự, định cắn xuống một ngụm.
Nhưng vào thời điểm hắn cắn xuống, hắn phát hiện một bàn tay thon dài trắng nõn chắn ngay trước miệng hắn.
Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt.
Nam Cung Uyển cũng ngơ ngẩn, theo bản năng nhìn về phía Bộ Phương đang vươn tay chặn miệng Nam Cung Vô Khuyết.
- Thật ngại quá, bổn điếm có quy định món ăn không thể chia sẻ… Ngươi nếu muốn ăn, vậy có thể gọi thêm một phần nữa.
Bộ Phương nhìn Nam Cung Vô Khuyết, vẻ mặt không chút thay đổi.
Sắc mặt Nam Cung Vô Khuyết cổ quái nhìn Bộ Phương.
Người trước mắt này vậy mà chặn hắn lại? Người này chẳng lẽ không quen biết hắn?
- Nữ nhân này… nàng là em gái của ta, chẳng lẽ ta ăn của nàng cũng không được sao?
Nam Cung Vô Khuyết cầm chặt cánh gà, chỉ vào Nam Cung Uyển, nói với Bộ Phương.
Nam Cung Uyển trừng lớn mắt, đoạt cánh gà kia trở về.
- Nam Cung Vô Khuyết, huynh tự mình giữ thể diện chút đi.
Nam Cung Uyển nói.
- Không được, Phật Nhảy Tường không thể chia sẻ.
Bộ Phương tỏ vẻ ghét bỏ rút tay về, vẫy mạnh, rùng mình, hắn vừa rồi vậy mà dùng tay chặn miệng nam nhân này.
Nam Cung Vô Khuyết giống như cũng ý thức được gì, gương mặt biến thành màu đen, lau miệng, khẽ phun nước bọt, đứng lên.
- Ta lặp lại lần nữa, nữ nhân này em gái ta, chỉ bằng ngộ tính của người còn muốn cua em gái ta? Chẳng lẽ ngươi không biết phải hối lộ anh vợ trước sao?
Nam Cung Vô Khuyết nghiêm túc nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương ngẩn ngơ, cái quỷ gì vậy?
Khóe miệng giật giật, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nam tử tóc đỏ trước mắt này.
Nam Cung Uyển tức giận, nàng vì sao lại có người anh kỳ dị như vậy?
- Nam Cung Vô Khuyết, huynh nói bậy bạ gì vậy?
Nam Cung Vô Khuyết vỗ nhẹ đầu của Nam Cung Uyển đã sắp nổi khùng, nói:
- Ta hiểu mà, ta hiểu mà… muội vì nam nhân này ngay cả hình tượng cũng không cần, còn cần phải giải thích cái gì chứ, ta đều hiểu cả.
Hiểu cái đầu ngươi!
Nam Cung Uyển hận không thể dùng cánh gà đập chết Nam Cung Vô Khuyết này.
- Một phần Phật Nhảy Tường một vạn nguyên tinh, thực đơn ở phía sau lưng ngươi, muốn ăn thì gọi, không ăn thì… cút.
Bộ Phương cũng cảm thấy hết nói nổi với tên vừa mới xuất hiện này. Gương mặt không chút thay đổi.
- Một vạn nguyên tinh? Đắt như vậy? Ngươi đối xử với anh vợ như vậy còn muốn cưới vợ hay không hả…
Nam Cung Vô Khuyết nhếch môi, trừng mắt nói với Bộ Phương.
Nam Cung Uyển không nói gì lắc đầu, nghiêng đầu tập trung gặm cánh gà của mình, mắt không thấy tâm không phiền.
Ca ca này của nàng là một tên hài hước, tuy hắn có thiên phú luyện đan kinh người nhưng kỳ thật là tên hề chỉ biết đùa giỡn.
Lần này nếu không phải bị phụ thân ép đi vào trong Đan Tháp, người này căn bản sẽ không đi bế quan.
Phụ thân lúc trước từng nói, hắn không đột phá đến luyện đan sư nhị vân thì không thể đi ra khỏi tháp.
Quả nhiên, người này còn chưa đột phá đến luyện đan nhị vân đã tự ý đi ra khỏi tháp.
Dùng lời nói của Nam Cung Vô Khuyết chính là nếu nhịn không được thì không cần miễn cưỡng nhẫn nhịn, như vậy đối với thân thể không tốt.
Người ngoài cửa lúc nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết cũng bùng nổ, đây chính là nhân vật phong vân của Thiên Lam Thành mà.
Người thừa kế tương lai của gia tộc Nam Cung, vậy mà xuất hiện trong quán ăn này. Quán ăn này chẳng lẽ sau lưng có gia tộc Nam Cung làm chỗ dựa sao?
Khó trách lúc trước tiểu điếm này nấu phân trong khu vực của gia tộc Nam Cung cũng không có người đến quản…
- Thật không thể ăn của muội muội ta sao? Ta nói cho ngươi… ngươi như vậ thật sự sẽ không nhận được ủng hộ của anh vợ ta đó!
Nam Cung Vô Khuyết lần nữa ngồi về vị trí, có chút không cam lòng nói.
Bộ Phương cong khóe miệng, thở nhẹ một hơi.
- Tiểu Bạch, có người gây sư.
Ầm…
Một luồng quang mang màu tím lóe lên.
Thân hình Tiểu Bạch bắt đầu đi ra từ trong phòng bếp.
Nam Cung Vô Khuyết nhíu lông mi, liếc mắt nhìn Bộ Phương, lại nhìn về Tiểu Bạch, cuối cùng nhìn Nam Cung Uyển ăn vui đến quên cả trời đất.
Hắn nhếch môi, nghiêm túc nói:
- Đừng náo, mang lên cho ta một phần Phật Nhảy Tường, ta thật sự nghiêm túc.
Sau khi nói xong, giống như nghĩ đến cái gì, bĩu môi với Nam Cung Uyển:
- Tìm nàng thu nguyên tinh, nàng là phú bà.
----------oOo----------