Trước cửa tiểu điếm.
Tiểu Bạch chậm rãi bước đi, áo giáp phong cách cổ xưa trên người nó có vẻ nặng nề, tràn ngập văn lộ huyền ảo, đôi mắt màu tím sâu thẳm vô cùng, lóe sáng lên, làm cho mọi người sởn cả gai ốc.
Thiếu gia Trương gia hoảng sợ rít gào, nhanh chóng lui về phía sau, trốn vào bên trong một đám Chí Tôn.
Mấy vị Chí Tôn còn lại đều liếc mắt nhìn lẫn nhau, chắn trước mặt thiếu gia Trương gia, bọn họ ra tay vào thời khắc thiếu gia Trương gia gặp nguy, có thể xem như để Trương gia nợ một ân tình.
Nhân tình của Trương gia Thiên Lam Thành quả thực đáng giá. Cho nên các Chí Tôn còn lại đều lựa chọn ra tay, giằng co với Tiểu Bạch.
Cảm nhận được một uy lực áp chế đáng sợ từ trên người Tiểu Bạch, nhưng những Chí Tôn này cũng không để tâm. Tuy là uy lực áp chế nhưng cũng không phải uy lực áp chế đến từ thiên địa, chuyện này ý nghĩa con rối trước mắt này không có khả năng là tồn tại Thần Thể Cảnh. Bởi vì cường giả Thần Thể Cảnh đã phá vỡ gông xiềng của Chí Tôn, có thể câu thông với thiên địa, cho nên tự mang trên người uy lực áp chế của thiên địa, có thể nghiền áp Chí Tôn.
Nhưng mà con rối trước mắt này nếu không có uy lực áp chế của thiên địa, vậy tự nhiên cũng chỉ là con rối có trình độ Chí Tôn. Đều là Chí Tôn với nhau, bọn họ cần gì phải sợ hãi?
Nhiều Chí Tôn như vậy… đẩy thôi cũng đủ đẩy chết con rối này!
- Hủy con rối này cho ta! Con mẹ nó thứ rách nát này lại dám trêu chọc đến ta! Còn nữa bắt tên đầu bếp thối kia lại cho ta! Lão tử phải chơi chết hắn từ từ!
Thiếu gia Trương gia trốn phía sau một đống Chí Tôn, nhất thời cảm thấy trong lòng yên ổn không ít.
Lá gan cũng trở về, lần nữa trở nên kiêu ngạo, hằng giọng hét lớn.
Lâm tam thiếu hết nói nổi nhìn thiếu gia Trương gia này.
- Ngươi lúc trước không phải còn cười nhạo ta sao? Sao bây giờ không tiếp tục cười nữa?
Lâm tam thiếu cười lạnh nhìn thiếu gia Trương gia.
Sắc mặt thiếu gia Trương gia tối sầm lại, bị tình địch cười nhạo, trong lòng nhất thời khó chịu, đành phải trút giận lên người Bộ Phương.
- Đều con mẹ nó tiến lên cho ta!
Một tiếng rống lớn.
Nhóm Chí Tôn nhất thời dẫn động chân khí, chân khí của mấy vị Chí Tôn đồng thời dâng trào. Uy thế bùng nổ này không thể khinh thường.
Nam Cung Uyển ở xa xa chống cằm, chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn cảnh tượng này, trong mắt có một chút tò mò.
Nhiều Chí Tôn như vậy đồng thời công kích, Bộ Phương kia… phải làm sao bây giờ?
Nhìn thấy Bộ Phương bình tĩnh thu hồi nồi chảo, xách theo thau gỗ bước vào trong điếm, Nam Cung Uyển hơi nhíu mắt, lâm vào trầm tư.
Rầm rầm rầm!
Một trận nổ vang kịch liệt kéo lại suy nghĩ của nàng, Nam Cung Uyển kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch bị một đám Chí Tôn vây công.
Trong mắt nàng, tuy con rối này không tồi, nhưng hẳn không chịu nổi công kích của một đống lớn Chí Tôn như vậy.
Trừ phi… đây là một con rối Thần Thể Cảnh.
Nhưng con rối Thần Thể Cảnh khó có được ra sao… ở Tiềm Long Đại Lục, ngoài Khôi Tông, còn có thế lực nào có thể chế tạo ra con rối như vậy.
Chỉ là hình ảnh xảy ra kế tiếp khiến Nam Cung Uyển không khỏi trừng lớn đôi mắt xinh đẹp.
Ý kinh ngạc trong đôi mắt càng lúc càng nồng đậm.
Quanh thân một vị Chí Tôn quanh quẩn chân khí, chân khí kia giống như chất thật, giống như thất luyện quất về phía Tiểu Bạch.
Mấy Chí Tôn khác cũng ra tay, trong lúc nhất thời vô số chân khí dâng trào, gần như muốn ma diệt cả tiểu điếm này!
Ý màu tím trong đôi mắt của Tiểu Bạch càng nồng đậm và thâm thúy. Ngay sau đó, hai cánh sau lưng Tiểu Bạch hé mở ra. Tiếng động leng keng vang vọng không dứt, giống như thần phong tuyệt thế đột nhiên rời khỏi vỏ. Tiểu Bạch lập tức trở nên càng phong duệ hơn khí chất lười biếng ban đầu.
Ầm! !
Bàn tay giống như quạt hương bồ nhanh như chớp cào mạnh ra, bắt được đầu một Chí Tôn, ném mạnh lên mặt đất.
Nồ ầm một tiếng!
Chí Tôn kia bị nện trên mặt đất, máu tươi bay tứ tung.
Mặt đất của Thiên Lam Thành thập phần cứng rắn, Tiểu Bạch vừa đập như vậy, vậy mà không đập vỡ mặt đất.
Nếu là Thanh Phong Đế Đô, có thể giờ phút này đã bị đập thành hố sâu bán kính mấy chục thước rồi. Dù sao cũng là Thiên Lam Thành, là một trong những Đan Thành sở hữu Đan Tháp, trong thành bố trí vô số trận pháp bảo hộ, không giống bình thường.
Một chiêu giải quyết một Chí Tôn, Tiểu Bạch đứng lên, từ trên thân hình của Chí Tôn cũng vang lên thanh âm xé vải, quần áo trực tiếp bị lột sạch.
Rầm một tiếng, Chí Tôn kia vô lực nằm trên mặt đất.
Một chiêu lần nữa giải quyết một vị Chí Tôn…
Chí Tôn còn lại đều cảm thấy sợ hãi, nhìn về phía Tiểu Bạch kia, trong mắt tràn ngập sợ hãi không thể che giấu.
Tiểu Bạch nghiêng đầu, máy móc nói:
- Bất luận là ai… cũng đừng mong bỏ chạy.
Ầm ầm ầm!
Tiếng động nổ vang lần nữa vang lên, sau đó Tiểu Bạch giống như ác lang nhảy vào đàn dê, bắt đầu hành hạ tuyệt đối đến chết.
Thân hình kim loại đầy hào quang lạnh như băng, tràn ngập lực lượng vô cùng. Mỗi một chiêu đều đánh hạ một Chí Tôn, sau đó lột sạch quần áo các Chí Tôn, khiến bọn họ phơi ra cặp mông trần trụi, nằm bẹp trên mặt đất.
Tiếp cận mười Chí Tôn, vậy mà đều bị đánh đến chết dở sống dở, đều bị lột sạch sẽ quần áo trên người.
Nắm lấy đầu Chí Tôn cuối cùng, giật ngược ra sau một vòng, bàn tay quạt hương bồ của Tiểu Bạch vung ra, Chí Tôn này chỉ cảm thấy trứng đau một trận.
Vung tay ném đi, tất cả Chí Tôn đều được giải quyết.
Rung động, tất cả mọi người đều cảm thấy rung động.
Đây con mẹ nó chỉ là con rối thôi sao? Như thế nào còn có con rối khủng khiếp như vậy?
Nhóm quần chúng vẫn luôn bao vây chung quanh xem náo nhiệt đều cảm thấy cả người bị gió lạnh thổi run, giống như bản thân mới là người bị lột đồ.
Nhìn thấy hơn mười Chí Tôn lõa lồ nằm dài trên mặt đất… Bọn họ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Đả bại mười Chí Tôn không đáng sợ, đáng sợ là còn có thể lột sạch đồ của mười mấy Chí Tôn…
Con rối này quả nhiên biến thái giống như chủ nhân của nó!
Một người nấu phân trước công chúng, một người lột sạch quần áo người khác thị chúng…
Thiên Lam Thành khi nào xuất hiện một đôi kì dị như vậy!
Thiếu gia Trương gia nhìn đến chết lặng người, miệng mở lớn, không thể tin nổi chuyện xảy trước mắt.
Đầu hắn lập tức chết trân, không thể suy xét gì nữa.