………….
Vở kịch khôi hài này đã hấp dẫn không ít người, tất cả mọi người đều tò mò nhìn vào quán ăn.
Bọn họ tự nhiên quen thuộc thiếu gia Trương gia và Lâm tam thiếu. Ở trong Thiên Lam Thành ai không biết người của hai đại gia tộc này.
Chỉ là thật không ngờ, quán ăn này vậy mà dám trêu chọc tồn tại như vậy.
Xem ra lão bản quán ăn này sắp gặp họa lớn rồi.
Năng lực của hai gia tộc này cường đại thế nào, ở Thiên Lam Thành chỉ sợ không ai không rõ ràng.
Dù sao… Trương gia và Lâm gia chính là gia tộc lớn có thể so sánh với Nam Cung Gia mà.
Ầm!
Hơi thở của hai vị Chí Tôn Trương gia dâng trào, trợn trừng mắt, thân hình bọn họ phóng nhanh ra, muốn bắt lấy Bộ Phương.
Một Chí Tôn chia ra một tay ngăn cản Tiểu Bạch, một Chí Tôn khác động thủ với Bộ Phương.
Bọn họ phân chia thật rõ ràng, mục tiêu cũng rất xác định.
Thiếu gia Trương gia xem rất vừa lòng, không hổ là thủ vệ Chí Tôn của Trương gia hắn, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh.
Hắn hơi đắc ý liếc mắt nhìn Lâm tam thiếu sắc mặt khó coi bên kia.
Nhìn xem Lâm gia, vậy mà nuôi hai tên phế vật.
Tiểu Bạch hơi xoay đầu, đôi mắt màu tím nhấp nháp không ngừng.
- Người gây sự… lột đồ làm gương thị chúng.
Vẫn là câu nói phóng đãng không có chừng mực này.
Hai Chí Tôn Lâm gia vừa nghe thấy, trong lòng liền run lên.
Chí Tôn Trương gia lại không chút để ý, rống giận thành tiếng, chân khí cả người vận chuyển vô cùng nhuần nhuyễn, giống như bùng cháy lên.
Một chưởng giống như muốn vỗ nát núi cao, hướng tới Tiểu Bạch.
Một Chí Tôn khác, bay thẳng về phía Bộ Phương, muốn bắt lấy Bộ Phương.
Chỉ cần thu phục được Bộ Phương sẽ có thể khống chế được con rối.
Cho nên Bộ Phương mới là mục tiêu của bọn họ.
Nhưng mà thời điểm mắt chạm mắt với Bộ Phương, trong lòng Chí Tôn này cũng nhảy dựng.
Bởi vì đôi mắt của Bộ Phương hiện giờ giống như đang nhìn vào một tên ngu ngốc.
Ầm!
Một tiếng chấn động mạnh vang lên phía sau hắn.
Chí Tôn kia theo bản năng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sau, lập tức nhìn thấy được một cảnh tượng khiến cả người hắn run rẩy.
Con rối kia… con rối kim loại kia, đối mặt với đồng bạn của mình vậy mà chỉ cần một quyền đã có thể giải quyết.
Thanh âm xương cốt vỡ vụn vang vọng, Chí Tôn Trương gia đang đánh một chưởng về phía Tiểu Bạch bị một quyền của Tiểu Bạch đập bẹp trên mặt đất, một cánh tay trực tiếp bạo vỡ.
- Chết tiệt! Con rối này làm sao mạnh như thế!
Chí Tôn đang nhằm về phía Bộ Phương rít gào trong lòng, xoay đầu, thần tình dữ tợn nhìn Bộ Phương.
- Bắt lấy ngươi! Bắt được ngươi rồi con rối kia sẽ không còn tác dụng gì nữa! Đến đây cho ta!
Ầm ầm ầm!
Chân khí khiến cuồng phong cuồn cuộn trào dâng, tu vi của Chí Tôn này cũng không kém, hẳn là Chí Tôn trung kỳ, thân hình giống như tia chớp, nheo mắt vọt tới chỗ Bộ Phương.
Bộ Phương bình tĩnh nhìn Chí Tôn này.
Sóng gió cuồng bạo kia thổi bay mái tóc của hắn, khiến dây buộc tóc nhung rơi ra, cả mái tóc phất phơ theo gió.
Bùm.
Nhấp đũa, một miếng đậu hủ thối rơi vào chảo, sóng nhiệt cuồn cuộn bốc lên, mùi hôi cũng bay ra.
Ngay sau đó, ngay khi vị Chí Tôn kia sắp bắt lấy Bộ Phương, một bàn tay thật lớn giống như quạt hương bồ đột nhiên chắn trước mặt hắn, lập tức nắm lấy đầu hắn.
Lực đạo thật lớn, khiến Chí Tôn kia cảm giác đầu của mình dường như sắp nổ tung. Một tiếng rống giận phẫn nộ vang lên, hắn giống như thi triển ra một chiêu sinh mệnh cực hạn.
Chí Tôn này vậy mà giãy ra khỏi bàn tay của Tiểu Bạch, dừng ở xa xa, thở phì phò từng hơi nặng nề.
Chí Tôn này ngẩn đầu, hoảng sợ nhìn về phía Tiểu Bạch. Nhưng không đợi hắn nhìn thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt, một cái tát như quạt hương bồ đã ập xuống. Chí Tôn kia trực tiếp bị tát đến hộc máu, bay ra thật xa, ngã trên mặt đất.
Tiểu Bạch nện bước nặng nề, đi từng bước đến bên người hai người. Cầm lên, xé quần áo, vung tay vứt đi. Vải áo quần bay tán loạn, hai Chí Tôn Trương gia giống như chó chết bị ném ra ngoài.
Bang bang…
Hai Chí Tôn ngã dưới chân của thiếu gia Trương gia, thiếu gia trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu, thần tình không thể tin nổi.
Cái quỷ gì vậy?
Kết cục này vì sao không giống với tưởng tượng?
Ngay sau đó, thân hình của hắn đột nhiên cứng đờ, nhìn về phía Tiểu Bạch, phát hiện đôi mắt màu tím của con rối kim loại kia vậy mà tập trung trên người hắn.
- Người náo sự…
Náo sự em gái ngươi!
Con rối này… con mẹ nó muốn làm cái gì?
Ta chính là thiếu gia của Trương gia đó!
Thần tình thanh niên trở nên hoảng sợ, hoảng loạn lui về phía sau, nhất thời rít gào, la hét với đám cường giả Chí Tôn bên người.
- Nhìn cái gì nữa hả? Còn không mau tiến lên! Ngăn cản súc sinh này lại cho ta!