Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 528: Trời ạ, nữ thần ăn phân rồi! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ùng ục ùng ục.

Mùi hôi của đậu hủ thối bị gió thổi bay, phiêu đãng khắp nơi, phân tán rải rác, giống như trở thành vật thật.

Thổi bay mười dặm, hôi đến không còn bạn bè.

Một đám người bao vây trước cửa quán ăn Vân Lam đều bị thối đến rút lui liên tục, sắc mặt cũng hóa thành màu đen. Nhưng càng khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ chính là thanh niên này đang đứng ở trước cửa quán ăn… ăn phân!

Cái này con mẹ nó có thể ăn được sao?

Thằng nhóc trước mắt này làm sao có khẩu vị nặng như vậy? Ngay cả mùi hương của Ích Cốc Đan nhiều vị cũng không thể che giấu nổi mùi hôi thối của người này.

Đây tuyệt đối là cố ý.

Nhìn thấy Bộ Phương nhét một miếng đậu hủ thối vào miệng, nước mỡ trên miếng đậu hủ lan tràn ra ngay khi Bộ Phương khép miệng.

Nước mỡ phát sáng, thậm chí còn lấm tấm chút điểm đen.

Mọi người trong phút chốc đều nhăn mặt.

Nam Cung Minh bị mùi thối đập vào mặt, trốn đi thật xa, thật sự không muốn đến gần quán ăn Vân Lam này nữa.

Nhìn thấy thần tình Bộ Phương say mê nhai nuốt miếng vuông tanh tưởi kia, cả khuôn mặt của hắn đều đang run rẩy.

Thứ này làm sao có thể nuốt xuống chứ?

Hắn thậm chí có chút hoảng hốt, có phải hay không đã bức ép quán ăn này quá đáng rồi… Đối phương quyết định ăn không được thì đạp đổ, trực tiếp ở trước cửa điếm nấu phân, bằng cách này ghê tởm mọi người?

Càng nghĩ, Nam Cung Minh càng cảm thấy có khả năng như vậy.

Ánh mắt lần nữa nhìn về phía Bộ Phương trở nên càng thêm không thiện cảm, thầm mắng thằng khốn trong đầu chỉ tràn ngập âm mưu, toan tính này.

Nhưng khi ngửi thấy mùi thối chung quanh khiến hắn muốn nôn mửa kia, hắn trong lúc nhất thời cũng không có cách nào, hắn có thể có biện pháp gì sao?

Mùi thối này thật sự quá thối.

Người vốn đến mua Ích Cốc Đan đều chán ghét tránh xa. Trong lúc nhất thời, cả khu vực vốn ồn ào tiếng người lập tức trở nên quạnh quẽ.

Ngửi thấy mùi hương này… ai con mẹ nó còn có tâm tình ăn Ích Cốc Đan chứ.

Vật đen vàng trong chảo kia quả thực là vật ghê tởm nhất bọn họ từng gặp.

Bộ Phương giống như không hề phát hiện ánh mắt chán ghét của đám người chung quanh, bản thân tập trung tinh thần, lần nữa chiên đậu hủ thối.

Trong miệng hắn đang nhai nuốt, nói thật, hương vị của đậu hủ thối này vô cùng ngon, khiến Bộ Phương có chút muốn ngừng cũng không được.

Rất nhanh, vị thối càng lúc càng nồng đậm, khiến người chung quanh đều tức giận.

Chủ nhân của không ít cửa hàng đan dược bởi vì mất đi khách hàng, trong đầu tràn ngập căm phẫn vọt ra, bao vây trước cửa quán ăn của Bộ Phương, căm tức nhìn hắn.

Bọn họ muốn Bộ Phương phải lập tức ngừng lại hành vi không văn minh này.

Nào có người dám ở trước mặt công chúng nấu phân… ân phân chứ? Con mẹ nó còn là khu vực buôn bán Ích Cốc Đan.

Không ít ông chủ chung quanh đều là luyện đan sư, bọn họ hợp tác với gia tộc Nam Cung, bán những Ích Cốc Đan này, vì lần hợp tác này, bọn họ đã phải trả giá lớn.

Một khi lợi nhuận của Ích Cốc Đan kiếm được không vượt qua cái giá bọn họ phải trả, vậy bọn họ thật sẽ lỗ vốn.

Vốn khu vực này mới mở, triển vọng rất không tệ.

Bọn họ cũng trông chờ kiếm thêm chút nguyên tinh, nhưng ai cũng không ngờ đến… vậy mà sẽ có một thanh niên xuất hiện nấu phân… Đây là hoàn toàn cắt đứt tài lộ của bọn họ a.

Cho nên bọn họ cho dù phải chịu đựng mùi thối tận trời này cũng phải đánh dẹp Bộ Phương.

- Này con mẹ nó là đang làm cái gì? Mau thu hồi lại! Bớt ghê tởm người đi!

- Như vậy làm sao còn có thể buôn bán? Nào có đạo lý nấu phân trước cửa hàng của người khác?

- Mẹ nó! Nếu như lỗ vốn, lão tử sẽ đập vỡ cái quán ăn tồi tàn này của ngươi! Quán ăn con mẹ nó chứ!

……………

Một trận quát mắng không ngừng vang vọng.

Bộ Phương đang chiên đậu hủ thối hết sức chuyên chú, không nhịn được nhíu mày.

Hắn dừng động tác trên tay, nhìn về phía một luyện đan sư gần hắn nhất.

Thanh âm mắng mỏ tức giận của luyện đan sư kia nhất thời bị kiềm hãm, nghẹn ở cổ, mắt lạnh trừng mắt nhìn Bộ Phương.

- Ta ở trong quán ăn nấu món ăn của quán ăn ta, làm phiền gì đến các ngươi?

Bộ Phương thản nhiên nói.

- Các ngươi bán Ích Cốc Đan của các ngươi, ta bán đậu hủ thối của ta… chúng ta chung sống hòa bình.

Thanh âm của Bộ Phương vẫn bình tĩnh như trước.

Nhưng hắn càng bình tĩnh, người chung quanh lại càng bùng nổ!

- Buôn bán? Trời của ta, thằng nhóc này là tên ngốc đi?

- Hắn nấu phân là vì bán lấy tiền sao? Ta còn nghĩ rằng hắn thuần túy chỉ muốn ghê tởm người khác.

- Ai sẽ não tàn đi mua phân ăn chứ… Thật khi dễ chúng ta đều là kẻ ngốc sao?

…………….

Đám khách hàng ở chung quanh bị mùi thối của đậu hủ thối giày vò, nhất thời biến sắc, đều ồn áo náo động, tranh cãi cầm ĩ một trận.

Thế gian vì sao có thứ kì dị như vậy, làm sao có vật thối như vậy, không cần thử cũng biết tuyệt đối khó ăn, ai sẽ mua chứ?

Quán ăn Vân Lam?

Loại món ăn chó má này đều có thể làm ra, khó trách quán ăn của Thiên Lam Thành này sẽ càng ngày càng ít đi, ngay cả quán cuối cùng cũng tự sa ngã rồi.

Thanh âm oán giận, đủ các loại mắng mỏ vang lên chung quanh, kỳ thật cũng không khiến Bộ Phương động dung.

Hắn vẫn chiên đậu hủ thối không chút hoang mang.

Hắn lấy ra một chén nữa, sau khi rải gia vị lên, đặt lên bàn.

- Đây là món ăn của điếm ta, đậu hủ thối, một chén hai mươi nguyên tinh, hoan nghênh thưởng thức.

Bộ Phương thản nhiên liếc mắt nhìn chung quanh, lạnh nhạt nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)