Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 515: Quán ăn cuối cùng thiên lam thành (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đan dược cửu giai, Thanh Huyền Đan, Đan Phủ Nhất Vân Luyện Đan Sư, tác phẩm của đại sư Nam Cung Thành, mua an tâm, mua thư thái! Bỏ lỡ hối hận cả đời!

……..

Đi qua đường phố phồn hoa, Bộ Phương càng nhìn càng buồn bực. Bởi vì hắn phát hiện những cửa hàng trong Thiên Lam Thành này đều là cửa hàng đan dược. Tiếng rao hàng đinh tai nhức óc kia quả thực không có gì khác biệt với đám tiểu thương.

Hắn tìm nửa ngày, vậy mà không tìm thấy một quán ăn nào.

Chẳng lẽ mọi người trong thành thị này đều không ăn uống sao?

Mỗi ngày ăn đan dược như ăn đậu? Có thể no được sao?

Con người xem ẩm thực như trời, làm sao có thể ngay cả một quán ăn cũng không có. Quả thật… thương cơ thật to a!

Dường như giống với suy nghĩ của Bộ Phương, mọi người của Thiên Lam Thành này thật không cần đến quán ăn. Khách điếm có không ít, nhưng quán ăn thật ít.

Bộ Phương tìm cả một buổi tối, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cho nên hắn không tiếp tục tìm kiếm nữa mà tiến vào trong một khách điếm.

Chiêm lâu của khách điếm này rất cao, trang hoàng cũng tương đối hoa lệ.

Bộ Phương bước vào trong khách điếm, lập tức một nữ tử mỹ mạo có tuổi tiến lên tiếp đãi Bộ Phương.

- Ngươi có biết, nơi nào của Thiên Lam Thành có quán ăn hay không?

Bộ Phương hỏi nữ tử đang chuẩn bị phòng cho hắn.

- Quán ăn?

Nữ tử hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn Bộ Phương cũng hơi chút cổ quái.

Bộ Phương nhíu mày, nghiêm túc giải thích:

- Chính là địa phương để ăn uống…

- Khách quan ngài hẳn là không phải người bản địa của Thiên Lam Thành này đi? Thiên Lam Thành là một trong những Đan Thành của Đan Phủ, làm sao có người ngu ngốc mở quán ăn ở nơi này. Từ mười mấy năm trước, nhóm đại nhân Luyện Đan Sư của gia tộc Nam Cung đã nghiên cứu ra một loại Ích Cốc Đan, vừa hữu dụng, giá cả vừa phải chăng. Một viên đảm bảo ăn no, còn có khẩu vị bất đồng, cho nên nhà hàng đều phải đóng cửa.

Nữ tử cười, giải thích với Bộ Phương.

- Ặc… Đây chính là Ích Cốc Đan nhiều vị.

Nữ tử nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Bộ Phương, cười cười từ trong túi hương lấy ra mấy viên đan dược. Những đan dược này đủ loại màu sắc, tản ra hương thơm mê người.

- Mấy viên đan dược này chính là thức ăn nửa năm của ta rồi.

Nữ tử nói một câu, sau đó lựa một viên đưa cho Bộ Phương:

- Ngài nếm thử xem.

Bộ Phương nhíu mày, chỉ mấy viên đan dược đã đủ ăn nửa năm? Có chút thú vị.

Không có cự tuyệt, Bộ Phương tiếp nhận mấy viên đan dược, sau khi đặt ở chóp mũi ngửi thử, liền đút viên đan dược vào trong miệng.

Đan dược vừa vào miệng, trong nháy mắt có hương vị hoa quả nở rộ trong khoang miệng của hắn. Đan dược kia hóa thành chất lỏng tiến vào trong bụng của hắn. Một loại cảm giác chướng bụng khiến hắn không nhịn được nhíu mày.

Hắn không thích loại cảm giác này, cảm giác hưởng thụ ăn vào mỹ thực khi đói bụng, căn bản không phải một viên đan dược có thể thỏa mãn.

- Người nghiên cứu ra viên đan dược này thật không có đạo đức, đây là đang áp chế thiên tính của người mà.

Bộ Phương nghiêm trọng nói.

Phụt…

Nữ tử nhất thời cười toe toét, nàng cảm thấy Bộ Phương này thậtu có vẻ khá thú vị, còn nghĩ rằng Bộ Phương đang nói giỡn.

Sau khi chuẩn bị phòng cho Bộ Phương, nữ tử mang theo Bộ Phương bước vào một trận pháp, hào quang hiện lên, lập tức đi lên trên mười mấy tầng.

- Đây là phòng của ngài, tiền thế chấp năm mươi tấm nguyên tinh, ngày mai trả phòng có thể trả một nửa nguyên tinh.

Nữ tử nói.

Bộ Phương nhất thời chép chép miệng, ở một đêm vậy mà cần năm mươi tấm nguyên tinh. Này con mẹ nó làm ăn còn đen tối hơn cả tiểu điếm của hắn a. Một bát cơm chiên trứng chỗ hắn chỉ mới bán có mười tấm nguyên tinh thôi!

Sau khi trả nguyên tinh cho nữ tử này, Bộ Phương xoay người đóng cửa.

Nhưng mà nữ tử kia lại gọi Bộ Phương lại, thần sắc trên mặt có chút do dự.

Bộ Phương sửng sốt, ngờ vực nhìn lại.

- Khách quan, kỳ thật ở Thiên Lam Thành này vẫn có một quán ăn...

Nữ tử do dự thật lâu, cuối cùng mới cắn cắn đôi môi đỏ mọng, phấn nộn, nói.

Bộ Phương sửng sốt, trong mắt không khỏi lộ ra một tia thần sắc vui mừng:

- Ta đã nói một tòa đại thành lớn như vậy, làm sao mà không có quán ăn nào được? Ở đâu vậy?

Nữ tử thở dài, nói:

- Kỳ thật nhà hàng kia là do bạn của ta mở, ta vẫn luôn khuyên nhủ nàng sau khi tốt nghiệp ở học viện Luyện Đan tìm chuyện khác làm đi. Chỉ là nàng lại đi kế thừa quán ăn không có tiền đồ gì kia.

- Như thế nào không có tiền đồ chứ? Rõ ràng rất có tiền đồ mới đúng? Người bạn kia của ngươi thật tinh mắt…

Bộ Phương nhất thời không vui, cái gì gọi là mở quán ăn thì không có tiền đồ.

Loại nhận thức này thật không đúng!

Ở Thanh Phong Đế Quốc sẽ bị bắt đi ngâm lồng heo.

Nữ tử giống như không muốn nói nhiều nữa, sau khi chỉ chỗ cho Bộ Phương, lập tức xoay người rời khỏi.

Bộ Phương trở về trong phòng, xắn tay áo lên, bước đi thong thả trong phòng, trong đầu quanh quẩn tên quán ăn nữ tử lúc trước nói cho hắn.

- Quán ăn Vân Lam? Là quán ăn cuối cùng của Thiên Lam Thành sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)