Ầm ầm ầm!
Mặt đất lần nữa rung chuyển.
Không ngừng rạn nứt.
Bọn Cơ Thành Tuyết phía trên tường thành đều đã chết lặng. Nhìn Lương Khai lần nữa bị nồi đen đập vào hố sâu, không biết nên nói cái gì.
Các đệ tử Địa Hoang Tông trên chiến hạm lại hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt thât sâu.
Lương Khai, một trong mười đại thiên kiêu của Địa Hoang Tông lại bị một Chiến Thần bát phẩm áp chết.
Thế giới này cũng quá điên cuồng rồi a!
Bắc Cung Minh giãy dụa thân mình đi đến trước chiến hạm, nhìn chiến đấu bên dưới, hít một hơi thật sâu.
Không ai rõ ràng hơn hắn cường đại của Lương Khai kia.
Lương Khai thu được tài nguyên tông môn, tu vi tăng vọt, đã hoàn toàn áp chế hắn.
Tồn tại như vậy hiện giờ cũng bị nồi đen kia nghiền áp như chó chết.
Hắn vịn lấy lan can, trong đôi mắt đều toát ra hưng phấn và kích động thật sâu.
Bộ Phương lần nữa thu lại Huyền Vũ Oa. Cả người Lương Khai toàn là máu, định nhân cơ hội này thoát khỏi hố sâu kia.
Chỉ là vừa mới bay ra, trên đỉnh đầu của Lương Khai lại bị màn đen che kín.
Huyền Vũ Oa lần nữa nện xuống!
Giờ khắc này, Lương Khai thật muốn tức giận quát lớn. Nhưng tiếng mắng còn chưa thành lời đã bị bao phủ nữa.
Vô lại…Nào có trận chiến đấu khi dễ người như vậy?
Ngươi dám hay không để ta đi ra khỏi hố sâu!
Lương Khai buồn bực cơ hồ muốn hộc máu, nội tâm khóc ròng.
Thân hình hắn vốn đã trọng thương, nếu còn nhiều lần bị như vậy… hắn thật có khả năng bị đập chết dưới tay người này.
Lương Khai đường đường là một trong mười đại thiên kiêu của Địa Hoang Tông, lại bị người ta dùng nồi đập chết ở nơi thí luyện này.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Lương Khai hắn sẽ trở thành trò cười của cả đại lục này!
Nghĩ như vậy, Lương Khai lần nữa phẫn nộ rít gào.
Bang!
Nhưng Huyền Vũ Oa lần nữa nện xuống, rít gào của hắn lại bị bao phủ.
Lương Khai sống không còn gì luyến tiếc.
Khụ khụ khụ…
Phía trên vòm trời, huyết châu thấm ra lỗ chân lông của Bộ Phương gần như nhuộm đỏ hắn thành người máu.
Cưỡng ép bản thân điều khiển lực lượng vượt khỏi cực hạn của mình, chuyện này tạo thành gánh nặng quá lớn cho thân thể hắn.
Một nồi cuối cùng nện xuống. Cả người Bộ Phương bắt đầu từ trên vòm trời lộn ngược xuống. Dừng ở bên cạnh hố sâu.
Huyền Vũ Oa “bang một tiếng hóa thành làn khói đen tiêu tán.
Trận pháp mỹ thực cũng lập tức ảm đạm dần, chín cột sáng dần dần phân tản.
Tất cả mọi người đều dại ra, thở cũng không dám thở mạnh.
Đôi mắt đám người Âu Dương Tiểu Nghệ trong tiểu điếm nhất thời trừng lớn. Nha đầu kia nhìn thấy Bộ Phương rơi xuống, vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng cảm thấy trạng thái của Bộ Phương hình như không tốt lắm. Khi nàng ôm lấy thân thể Bộ Phương đã lâm vào ngủ sâu, thở khò khò, tâm thần Âu Dương Tiểu Nghệ chấn động một trận. Lần đầu tiên nhìn thấy Bộ lão bản chật vật như vậy.
Thở dài một hơi, Âu Dương Tiểu Nghệ xoay người định mang Bộ lão bản vào trong tiểu điếm.
- Kết thúc rồi…
Âu Dương Tiểu Nghệ nỉ non.
- Ai nói ngươi đã kết thúc rồi… giao tiểu tử đáng chịu ngàn đao kia ra đây cho ta…
Một trận thở dốc kịch liệt, mang theo tiếng ho ra máu vang vọng.
Thân hình Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời cứng đờ, gian nan xoay đầu, thấy Lương Khai đi ra từ trong hố sâu, huyết nhục mơ hồ.
Người này vậy mà còn chưa chết?
Hắn là con gián sao?
Âu Dương Tiểu Nghệ cảm thấy một trận hoảng sợ. Lương Khai tuy trọng thương, nhưng uy lực áp chế trên người hắn làm cả người nàng đều cứng ngắc, không thể động đậy.
Muốn xoay người chạy cũng không làm được.
Két két…
Lương Khai gian nan nện bước, đi về phía Âu Dương Tiểu Nghệ ôm Bộ Phương đi ra, hơi thở gấp gáp kịch liệt như bão táp.
Đôi mắt hắn nhìn Bộ Phương tràn ngập sát ý.
Tiêu Tiểu Long trong tiểu điếm đột nhiên phản ứng trở lại, mí mắt co giật, lao nhanh ra.
Đoạn Vân cũng nhướng mày, thân hình lóe lên, muốn đi cứu người.
Nhưng hắn mới vừa chạy vài bước, thân hình lại cứng đờ. Trên mặt tràn ngập không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì hắn nhìn thấy thân hình của Lương Khai kia lần nữa bị xuyên thủng. Bị một đạo hào quang kim sắc xuyên thủng, miệng vết thương lớn bắn máu tươi tung tóe.
Hào quang kia xoay chuyển trên hư không, sau đó tán đi, lộ ra khuôn mặt trong đó.
Tất cả mọi người đều nghẹn họng.
Bởi vì kim quang này không phải ai khác, chính là… Hoàng Kim Bì Bì Hà vẫn luôn nằm trên vai Bộ lão bản, đang vung vẫy càng tôm.