Sóng gió trong vô hình liền khuếch tán ra không trung.
Một quyền Tiểu Bạch đánh ra cũng bị Lương Khai thoải mái giơ bàn tay lên, ngăn cản lại.
Gương mặt Bộ Phương không chút biểu tình đứng phía sau Tiểu Bạch. Đôi mắt màu xám của Tiểu Bạch không ngừng lóe sáng.
Sau khi cắn nuốt Vong Hồn Châu, cực hạn sức chiến đấu của Tiểu Bạch đã tăng lên tới Chí Tôn đỉnh phong, thậm chí đã đến trạng thái Thần Cảnh Bán Bộ.
Nhưng Lương Khai cũng không phải là Thần Cảnh Bán Bộ mà đã là cường giả Thần Thể Cảnh chân chính.
Một quyền thế mạnh mẽ này của Tiểu Bạch dễ dàng bị đối phương ngăn cản lại.
- Con rối? Người của Lỗi Tông? Không đúng… Thứ đồ chơi này cùng con rối Lỗi Tông có khác biệt quá lớn, không giống như phong cách của Lỗi Tông.
Lương Khai nhìn nhìn Tiểu Bạch, khẽ cau mày, nghi hoặc nỉ non.
Hắn đã từng tìm hiểu con rối của Lỗi Tông. Tiềm Long Đại Lục qua mỗi năm sẽ có một trận thi đấu lớn do Tiềm Long Vương Đình tổ chức. Trong trận đấu này, sẽ có các thanh niên tài tuấn từ các thế lực trên đại lục tham gia.
Lúc trước Lương Khai ở trong giải đấu này gặp gỡ một cường giả Lỗi Tông.
Cho nên hắn rất quen thuộc con rối của Lỗi Tông.
Ầm!
Một cỗ khí lực dồi dào từ trên người Lương Khai bắt đầu khởi động ra.
Tiểu Bạch nhất thời bị lực lượng này đánh bay.
Một tiếng leng lang vang lên, cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch mạnh mẽ giương ra, giống như hóa thành cánh chim to lớn, lập tức che lấp mặt trời.
Đôi cánh kia giống như mũi đao bén nhọn, tản ra hàn mang của kim loại lạnh như băng.
Một tiếng gào thét truyền đến, một cánh kim loại của Tiểu Bạch lập tức hóa thành phi đao sắc bén rậm rạp, bay nhanh về phía Lương Khai.
Cảnh tượng phi đao che lấp cả mặt trời thế này quả thật phi thường đến mức khiến người ta cảm thấy rung động.
Nếu là người thường đối mặt với cảnh tượng này, có thể đã sớm bị dọa đến đứng không vững rồi. Chỉ là Lương Khai thật lạnh nhạt, bởi vì hắn không phải là người thường.
Thân là thiên kiêu của Địa Hoang Tông, sóng gió gì mà hắn còn chưa gặp qua.
Giơ bàn tay lên, dao động kỳ lạ nhất thời khuếch tán ra. Hàng vạn hàng nghìn phi đao kia chém về phía hắn, đều bị thu vào trong lòng bàn tay, sau đó hội tụ trong bàn tay hắn, hình thành nên một quả cầu thật lớn.
- Nói thật, sức chiến đấu của con rối này của ngươi quả thật không tồi… Đáng tiếc, vẫn là kém một chút.
Ánh mắt Lương Khai liếc về phía Bộ Phương, châm chọc nói.
Sau đó bàn tay bóp mạnh, những phi đao kim loại kia đều vỡ nát.
Thân hình của Tiểu Bạch cũng bị một chưởng đánh bay.
- Đã không còn con rối này nữa… ngươi còn có thủ đoạn gì?
Lương Khai cười như không cười, nghiềm ngẫm nói với Bộ Phương.
Mặt Bộ Phương vẫn không có biểu tình, bình tĩnh đứng tại chỗ.
Nếu dựa vào tình huống trước mắt xem xét, tên ra vẻ này có thể đã sớm bị Tiểu Hắc vỗ chết.
Chỉ là sau khi Tiểu Hắc trở về từ trong Huyễn Hư Linh Trạch liền lâm vào giấc ngủ say, căn bản không có dấu hiệu sẽ thức tỉnh. Cho nên Tiểu Hắc… có thể không thể trông cậy vào.
Trong nội tâm của Bộ Phương bỗng nhiên có hơi kích động nhỏ. Ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Xa xa, Tiểu Bạch đứng lên sau khi bị đánh, hào quang màu xám trong đôi mắt càng thêm lạnh như băng. Bàn chân đạp mạnh lên mặt đất, thân hình giống như tên lửa phòng xuất ra.
- Nằm xuống…
Ầm!
Lương Khai cười như không cười nhìn nhìn Bộ Phương, chậm rãi bước về trước. Trong lúc cất bước, vung tay lên, liền lần nữa khiến Tiểu Bạch đang định bay tới lần nữa nằm rạp trên mặt đất, đá vụn bay tứ tung.
Người này thật rất mạnh!
Tất cả mọi người trong tiểu điếm cũng rùng mình trong lòng.
Tiểu Bạch vốn rất mạnh, cho dù là Chí Tôn ở trước mặt Tiểu Bạch cũng chỉ có kết cục bị lột đồ vứt ra ngoài.
Chỉ là đứng trước nam tử anh tuấn trước mắt này, Tiểu Bạch bị áp chế đến không thể đánh trả.
Tiểu Hắc đâu?
Tất cả mọi người đều rõ ràng nội tình của tiểu điếm này, sau đó không phải sẽ là Tiểu Hắc lên sàn sao?
Tiểu Hắc còn khủng bố hơn Tiểu Bạch, môn chủ Tu La Môn đáng sợ trước kia đều bị một tát của Tiểu Bạch đập chết. Người trước mắt kia Tiểu Hắc hẳn cũng đủ đối phó rồi.
Đám người Âu Dương Tiểu Nghệ, Tiểu Long không có bao nhiêu lo lắng, tiểu điếm có Tiểu Hắc, vững như Thái Sơn.
Cộp cộp cộp.
Lương Khai đi đến phía trước mặt Bộ Phương, hai người đứng cách xa nhau không quá một thước. Khoảng cách này, ngay cả lỗ chân lông trên mặt lẫn nhau đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bộ Phương lạnh nhạt nhìn Lương Khai.
Lương Khai cười tựa không cười nhìn đáp trả Bộ Phương.
Trong mâu quang hai người va chạm vào nhau. Nhưng Bộ Phương từ trong mắt của Lương Khai chỉ nhìn thấy nét khinh thường.
Quả thật, Thần Cảnh thập phẩm đối diện với Chiến Thần bát phẩm, đích thật là có vốn liếng khinh thường đối phương.
Nhưng mà loại ánh mắt khinh thường này khiến Bộ Phương cảm thấy rất không thoải mái.
Ý niệm vừa động, phía trên bàn tay của Bộ Phương lượn lờ làn khói màu đen.
Huyền Vũ Oa hiện lên, Bộ Phương cầm lấy, mạnh mẽ ném tới Lương Khai.
Hai người cách nhau thật quá gần rồi, Bộ Phương vừa đập nồi này ra, tốc độ lại phi thường nhanh chóng, nhanh đến vượt quá tưởng tượng.
Lương Khai căn bản không thể ngờ con kiến trước mắt này lại dám động thủ với hắn. Cho nên trong lúc nhất thời hắn không dự đoán được nồi đen này sẽ đập đến.
Bang!
Đánh trả vội vàng, một quyền nện lên nồi đen.
Phía trên nồi đen truyền ra lực đạo thật lớn, khiến Lương Khai hé mở mắt.
Một cái nồi thật nặng a!
Lương Khai lui về sau một bước nhỏ, mái tóc không ngừng phất phơ trong làn kình phong nồi đen đập đến.
Nhưng hắn cũng chỉ lui về một bước nhỏ mà thôi. Nồi đen khiến hắn kinh hãi, nhưng không có một nồi nào có thể đập chết hắn.
Một chưởng đánh lên nồi đen, đánh bay cả nồi đen kia về phía sau.