- Dự định ăn một bát mì rồi đi?
Lời nói của Lương Khai quanh quẩn bên tai của Cơ Thành Tuyết, làm cho hắn hơi dại ra. Nhưng rất nhanh, hắn liền phản ứng trở lại, Lương Khai này đã coi trọng bát Bạo Nổ Ramen của Bộ lão bản rồi.
Bạo Nổ Ramen này có thể làm cho sức chiến đấu của Chiến Thần bát phẩm lập tức tăng vọt lên nhiều như vậy, đạt đến cảnh giới có thể chiến đấu một trận tay đôi với Chí Tôn, làm cho vị tồn tại cường đại này cũng không nhịn được động tâm.
Chỉ là để cho tên Lương Khai trước mắt, người mà dễ dàng đả bại Tiêu Mông tướng quân đoạt được Bạo Nổ Ramen, một khi sức chiến đấu đạt được tốc độ tăng vọt như Tiêu Mông, vậy tuyệt đối là một chuyện tình vô cùng đáng sợ.
Thực lực của đối phương sẽ đạt đến một trình độ khiến Cơ Thành Tuyết cũng run sợ.
- Hửm? Như thế nào? Ngươi không muốn sao?
Lương Khai mỉm cười nhìn nhìn Cơ Thành Tuyết. Tươi cười ôn hòa kia ở trong mắt của Cơ Thành Tuyết cũng trở nên lạnh rùng mình.
Sắc mặt của Cơ Thành Tuyết khó coi, dưới uy lực áp chế dần dần tăng lên của Lương Khai, cả người đều không nhịn được sợ run lên, ngực khó chịu một trận.
Bùm…
Phía trên tường thành, rất nhiều nhóm cường giả Đế Quốc đều bị áp lực này áp bách đến không nhịn được, quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Vị cường giả này bước xuống từ phía trên chiến hạm kim loại, tu vi thật là rất đáng sợ.
Phía trên chiến hạm, Tiêu Mông miễn cưỡng chống dậy thân hình, chậm rãi đi lên phía trên sàn tàu lạnh như băng, bên trong đôi mắt dần dần hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Tồn tại trên cả Chí Tôn, thật không ngờ người trước mắt này lại là tồn tại trên cả Chí Tôn, đó chính là cảnh giới gì? Tiêu Mông lâm vào mê mang.
Hắn muốn liều chết một trận, chỉ là hắn còn chưa nhích người đã bị các đệ tử Địa Hoang Tông phía trên chiến hạm ngăn cản. Tu vi của những đệ tử Địa Hoang Tông này cũng không yếu, khiến Tiêu Mông cũng hơi kiêng kị.
Bên trong Đế Đô, tất cả dân chúng đều dại ra vạn phần.
Bọn họ lúc trước nhìn thấy Tiêu Mông tướng quân hung hăng đánh rớt địch nhân, còn hưng phấn đến không nhịn nổi muốn hoan hô. Chỉ là không qua bao lâu, Tiêu Mông tướng quân liền bị địch nhân vỗ một tát rơi lên chiến hạm.
Hoàn toàn không phải đối thủ của địch nhân, chênh lệch thật là quá lớn rồi.
Cho nên nhóm dân chúng Đế Đô đều nghẹn họng, hơi thất kinh nhìn nhìn Lương Khai bay lơ lửng phía trên hư không.
Lương Khai chậm rãi đạp khoảng không mà đi, từng bước đạp ra, giống như một tảng đá khổng lồ áp bách trong lòng đám người Cơ Thành Tuyết, làm cho bọn họ đều không nhịn được sắc mặt tái nhợt, lui ra phía sau.
Cũng có người suy yếu trực tiếp ho ra máu, ngất xỉu.
Lương Khai dừng lại bên người Cơ Thành Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Cơ Thành Tuyết.
- Nói cho ta biết, mì sợi này rốt cuộc… từ chỗ nào làm ra?
Lương Khai vô cùng ôn hòa nói.
Cơ Thành Tuyết chỉ cảm thấy một trận đau đớn trong đôi mắt của chính mình, rồi sau đó liền trời đất quay cuồng, tâm thần trở nên mê mang một chút.
Giống như cả người đều sa đọa vào trong hỗn độn, mơ mơ màng màng.
Đợi sau khi thức tỉnh lại, gương mặt cười như không cười trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, Cơ Thành Tuyết mới giật mình kinh hãi.
- Ngươi đã làm gì với ta rồi?
Trái tim Cơ Thành Tuyết co rụt lại.
Ý cười trên mặt Lương Khai dần dần biến mất, liếc mắt nhìn Lương Khai một cái, cười nhạo một tiếng.
Tay áo vung lên, liền đánh bay Cơ Thành Tuyết.
Cả người Cơ Thành Tuyết hung hăng va chạm lên tường thành, phun ra một búng máu.
- Hừ… chỉ là Hoàng Đế Đế Quốc nơi thí luyện mà dám lấp liếm sự thật trước mặt bản công tử ta.
Lương Khai cười lạnh khe khẽ.
Ánh mắt dần dần dời đi khỏi phía dưới tường thành, phương hướng đôi mắt hắn nhìn thẳng hiện giờ chính là phương hướng của tiểu điếm Phương Phương.
Bộ Phương ăn chẹp chẹp thịt tôm tít Chí Tôn mới vừa hấp ra lò.
Thịt tôm tít tỏa ra mùi hương bốn phía, tuy mang theo mùi vị mặn mà trong Hải Linh Thú, nhưng bên trong vị mặn này cũng mang theo một chút ngọt thịt. Vị đặc biệt này khiến Bộ Phương càng ăn càng hưng phấn.
Phía trên tường thành, một ánh mắt sắc bén giống như lưỡi đao, phóng thẳng đến tiểu điếm Phương Phương.
Bộ Phương cũng thản nhiên nhìn đáp trả, ánh mắt hai người va chạm ở không trung, vô thanh vô tức.
Lương Khai nở nụ cười, hắn tìm được mục tiêu của hắn rồi.
Tiểu điếm kia chính là tiểu điếm Hoàng Đế Đế Quốc nói ra sau khi bị hắn thôi miên tinh thần sao?
Có chút thú vị.
Lương Khai đã tìm ra mục tiêu, lười tiếp tục để ý đến Cơ Thành Tuyết, đầu ngón chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình phiêu dật lơ lửng, dừng phía trên mặt đất, không nhanh không chậm đi về phía tiểu điếm.
Chỉ là trong chốc lát, Lương Khai đã đi đến trước mặt tiểu điếm.
Bộ Phương ăn tôm tít Chí Tôn, bình tĩnh nhìn nhìn Lương Khai đứng ở trước mặt hắn.
Bọn người Tiểu Long không tự chủ thối lui trở về trong tiểu điếm. Âu Dương Tiểu Nghệ tránh phía sau Bộ Phương, tương đối kiêng kị nhìn nhìn cái tên anh tuấn nhưng mang đến cảm giác vô cùng đáng sợ này.
- Mì sợi có thể tăng cường sức chiến đấu kia là do ngươi làm ra?
Lương Khai nhìn nhìn Bộ Phương, khóe miệng hơi nhếch lên, nói.
Bộ Phương không trả lời hắn ngay mà cắn một ngụm thịt tôm tít trong suốt, giống như tỏa ra ánh hào quang.
Ăn đến quên cả trời đất, tâm tình hơi vui sướng.
Sau tâm tình vui sướng, Bộ Phương mới liếc mắt nhìn Lương Khai một cái, nói:
- Đúng.
- Cho ta một bát.
Lương Khai cười nói.
- Một bát một trăm nguyên tinh.