Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 497: Tiêu mông chiến đấu cùng chí tôn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nước canh hồng nhuận bao phủ sợi mì, tản ra hơi nóng bừng bừng.

Tiêu Mông sắc mặt nghiêm túc, không nói lời nào, bắt đầu ăn từng ngụm mì. Một bát Bạo Nổ Ramen, hai ngụm liền ăn xong.

Hình ảnh quỷ dị này làm cho cường giả Chí Tôn kia của Địa Hoang Tông há hốc mồm.

Không chỉ là hắn, ngay cả Lương Khai ở trên chiến thuyền, tỏ vẻ trêu tức quan sát hết thảy cũng có chút kinh ngạc. Sau đó khóe miệng nhếch thành nụ cười, dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Tiêu Mông.

- Tính toán trước khi chết ăn no một bữa sao? Chỉ là Chiến Thần bát phẩm lại nghĩ đến ăn một bát mì liền có chiến đấu cùng Chí Tôn sao?

Nếu nói là uống đan dược thì còn có chút đáng tin cậy, ngươi con mẹ nó còn dám ăn mì trước chiến đấu … Đây là thú vui gì?

Loảng xoảng!

Sau khi ăn xong mì, Tiêu Mông nhất thời cảm thấy trong cơ thể mình giống như có năng lực hừng hực bùng cháy đang sôi trào. Trong đôi mắt hiện ra ngọn lửa giống như đang thiêu đốt.

Bát sứ bị hắn hung hăng vứt trên mặt đất, vỡ nát ra.

Tiêu Mông giờ phút này cảm giác cả người mình đều tràn ngập lực lượng, giống như trở nên vô địch.

Tiêu Mông nhìn cường giả Chí Tôn của Địa Hoang Tông kia, thét dài một tiếng, một cước đạp trên mặt đất. Cả tường thành đều run lên, phát ra một thanh âm trầm đục như trống vang!

Tiêu Mông xung phong liều chết, một thanh kiếm thẳng bức đến trước mặt Chí Tôn Địa Hoang Tông. Trong kiếm quang lóe sáng, chân khí cuồng bạo trào dâng.

Nhìn Tiêu Mông xung phong giết đến, Tiêu Nhạc cũng lấy ra một bát Bạo Nổ Ramen, hai ngụm liền ăn xong, hơi thở tăng vọt mạnh mẽ.

Hắn thân là kiếm khách, kiếm ý phi thường hung hãn, kiếm khách là một loại nghề nghiệp sát phạt cường hãn nhất.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang giống như muốn xé rách vòm trời lao ra từ phía sau người Tiêu Mông.

Chí Tôn Địa Hoang Tông khinh thường cười, một Chiến Thần bát phẩm, một Chiến Thánh thất phẩm… chỉ là hai con kiến này cũng dám chiến đấu cùng Chí Tôn?

- Vậy đều đi tìm chết đi!

Hắn thét dài một tiếng, trên người giống như bay lên ánh lửa lượn lờ. Phía trên hai nắm đấm của hắn giống như có hỏa diễm nóng rực lơ lửng lượn lờ.

Rầm rầm rầm!

Từng quyền nện xuống, nhất thời ngọn lửa trên hai quyền kia hóa thành hai đầu Hỏa Long, nện tới Tiêu Mông và Tiêu Nhạc.

Trong mắt hắn, thủ đoạn Chí Tôn của mình tuyệt đối có thể nghiền bẹp dí hai con kiến này.

Phía trên chiến thuyền, Lương Khai vốn đang suy xét cảnh tượng trước mắt, ánh mắt cũng đanh thép lại, kinh dị lên tiếng.

- Hơi thở của hai người này sao lại tăng vọt lên mấy lần… Làm sao lại quỷ dị như vậy? Có vẻ giống như sau khi uống vào Bạo Nguyên Đan a. Chẳng lẽ hai người này đưa Bạo Nguyên Đan vào trong mì sợi? Cũng không đúng… nếu là như vậy, trực tiếp nuốt luôn đan dược là được rồi, làm điều thừa như vậy làm gì?

Tiêu Mông và Chí Tôn nhất thời va chạm cùng nhau, chiến đấu trong nháy mắt liền bùng nổ.

Đợt sóng chân khí cuồn cuộn dâng trào.

Tiếng động nổ vang vang vọng không dứt. Tiêu Mông Chiến Thần Cảnh bát phẩm vậy mà chống chọi ngang hàng với Chí Tôn.

Trong phòng bếp tiểu điếm, hào quang càng thêm dày đặc rốt cục chậm rãi vụt tắt.

Bộ Phương vui sướng mở ra lồng hấp. Nhất thời thịt tôm tít Chí Tôn kia đã được hấp xong.

Mùi hương ngào ngạt chuyển động phía trên, tinh quang lờ mờ, dường như loáng thoáng nhìn thấy vòng sáng bảy màu.

Long Cốt Thái Đao xuất hiện, Bộ Phương nhẹ nhàng múa may liền lột sạch vỏ tôm, lộ ra thịt tôm trắng nõn trong suốt bên trong.

Hơi thở nồng đậm kia và mùi hương tràn ngập ra, khiến người ta say mê.

Cầm lên thịt tôm tít, Bộ Phương liền cắn một ngụm.

Thịt tôm nóng hổi mà dai mềm tiến vào trong bụng, khiến đôi mắt Bộ Phương cũng trừng lớn, vừa lòng cười toe toét.

Cầm lên thịt tôm, Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp, vừa ăn vừa đi tới cửa.

Âu Dương Tiểu Nghệ và Tiểu Long còn có thực khách của tiểu điếm đã sớm chen chúc nhau ở cửa nhìn ngắm chiến đấu trên tường thành kia.

Bọn họ xem đến tập trung tinh thần nhưng vẫn ngửi thấy được mùi hương đậm đà từ chỗ Bộ Phương. Trong mùi thơm kia giống như hòa lẫn theo hương vị của nước biển tinh khiết, khiến bọn họ không nhịn được liếc mắt nhìn sang. Dùng sắc mặt cổ quái nhìn Bộ lão bản cầm thịt tôm kích thước cỡ cái thớt gặm, bọn họ cũng có hơi dở khóc dở cười.

- Bẹp bẹp… lại có người đến quấy rối Đế Đô rồi sao?

Trong miệng Bộ Phương không ngừng nhai nuốt thịt tôm, vừa nhìn Tiêu Mông ăn Bạo Nổ Ramen trên vòm trời, cùng Chí Tôn chiến đấu đến quên cả trời đất, vừa nói.

Căn cơ của Tiêu Mông cũng không tồi, nếu không một bát Bạo Nổ Ramen cũng không hẳn có thể giúp hắn chiến đấu được với Chí Tôn.

Căn cơ càng tốt, ăn vào Bạo Nổ Ramen, tăng lên chiến đấu càng cao.

Xẹt xẹt!

Cường giả Chí Tôn Địa Hoang Tông kia càng đánh càng sợ, cảm thấy hơi bực bội. Hắn vậy mà bị một Chiến Thần bát phẩm dây dưa không dứt.

Bỗng nhiên, trong lòng hắn giật mình, chỉ cảm thấy phía sau có một luồng hàn ý đánh úp đến.

Sau đó một đạo kiếm quang nháy mắt phóng tới, giống như xé rách hắc ám, lần nữa chém xuống miệng vết thương của hắn.

Máu tươi nhất thời bắn ra.

Tiêu Mông nắm bắt cơ hội, tư thế mạnh mẽ, chém một kiếm trầm ổn lên người Chí Tôn. Bị đánh trọng thương, Chí Tôn trực tiếp rơi xuống từ trên vòm trời, nằm bẹp trên mặt đất.

Tiêu Mông một tay cầm kiếm, khí thế tận trời, mắt nhìn thẳng chiến tuyến.

Tiêu Nhạc lau chùi thần kiếm của hắn, cũng lặng yên đứng nhìn.

Hai cha con này, khí thế như hồng, chiến ý mênh mông. Cơ Thành Tuyết hung hăng nắm chặt nắm đấm, sắc mặt kích động vô cùng. Thanh Phong Đế Quốc rốt cục đã có chiến lực đả bại Chí Tôn rồi.

Lương Khai dựa trên lan can chiến hạm kia, từ trên cao híp mắt nhìn xuống.

Khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)