Sợi bột càng lúc càng nhiều, Bộ Phương cử động tay càng thêm khó khăn. Sau đó, mấy sợi bột bay bổng chung quanh Bộ Phương gần như hóa thành cảnh tượng đàn bướm vỗ cánh bay múa.
Tiêu Tiểu Long đã sớm ngẩn người đánh rơi song đao trên tay, hai mắt tràn ngập thán phục nhìn chăm chú Bộ Phương đang kéo mì.
Bộ lão bản quả nhiên không giống người thường, ngay cả kéo mì cũng đặc biệt như vậy.
Khi chút bột cuối cùng cũng hóa thành sợi mì, bàn tay khác của Bộ Phương nhanh chóng vung ra, bắt lấy chút bột cuối cùng kia, vung lên cao. Tất cả sợi mì đều giống như vạn kiếm quy tông, bay xuống ào ào, như từng sợi len chỉnh tề, đan xen, xếp trên bàn tay Bộ Phương. Như là từng sợi tóc mỏng manh dùng lược chải suông.
Mì sợi chính là được hoàn thành như vậy.
Hoàn thành xong mì sợi, Bộ Phương bắc đầu chuẩn bị xử lý canh loãng.
Huyền Vũ Oa bay ra, xoay tròn trong hư không.
Mặt Bộ Phương đỏ lên, mở miệng, phun ra một đoàn ngọn lửa màu vàng sáng chói. Ngọn lửa kia chui vào trong đáy nồi, bùng cháy hừng hực lên.
Chỉ sau chốc lát, trong Huyền Vũ Oa phân tán ra hơi nóng dày đặc.
Bộ Phương đổ nước băng xuyên tan chảy của Băng Cực Chi Địa, do hệ thống cung cấp vào trong nồi.
Ọc ọc ọc!
Một cỗ linh khí dày đặc bốc lên từ trong nồi, tạo thành lớp sương mù che mắt Bộ Phương.
Khá thật, loại nước này quả thật không tầm thường.
Bộ Phương tán thưởng một câu, gia tăng nhiệt độ của Vạn Thú Viêm. Chỉ là trong mấy hơi thở, nước trong nồi liền sôi trào mạnh mẽ.
Bộ Phương cho mì sợi vào trong, nước sôi ùng ục tràn ngập hết mì sợi.
Nhìn thoáng qua từng cọng mì sợi đang trôi nổi trong nồi nước sôi, trong tay Bộ Phương hiện ra một lọ tương ớt cay nồng đỏ tươi.
Nhìn chằm chằm tương ớt này, Bộ Phương do dự trong chốc lát. Sau khi thuận tay mở nắp, từ trong lọ tương ớt liền chui ra một viên cầu màu đỏ tươi.
Viên cầu này vừa xuất hiện, vị cay liền lan tràn ra, khiến Bộ Phương không nhịn được nhíu mày.
Tõm…
Viên tương ớt rơi vào trong nồi, trong phút chốc, nước trong nồi biến thành màu đỏ.
Vị cay cuồn cuộn.
- Ôi… có phải cho vào nhiều quá rồi không. Quên đi, dù sao cũng phải để cho Tiêu Tiểu Long nếm thử trước.
Bộ Phương nói thầm một câu.
Tập trung tuyệt đối vào nồi Huyền Vũ Oa, bắt đầu cảm thụ biến hóa của nguyên liệu nấu ăn bên trong nồi.
Chỉ là rất nhanh, hắn có chút ngạc nhiên. Bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong nồi chỉ là mì, như vậy có thể ngon thế nào được… Chuyện này cũng khiến Bộ Phương có chút mờ mịt.
Ầm!
Khóe miệng Bộ Phương giật giật, vung tay lên, nhất thời mì sợi trong nồi kia phóng lên cao.
Lấy ra một cái bát sứ, mì sợi nóng hôi hổi kia bắt đầu từ trên trời rơi vào trong bát.
Mùi thơm tràn ngập ra, khiến Bộ Phương tán thưởng gật đầu.
Đổ nước canh loãng nóng hổi, hơi đỏ vào trong bát, lại thêm mấy miếng hành lá. Một bát Bạo Nổ Ramen vừa nhìn qua đã gây thèm thuồng hoàn thành.
“Món ăn thật đơn giản mộc mạc làm sao! Bộ Phương tán thưởng một câu, tay nghề của hắn càng ngày càng thành thục rồi.
Ánh mắt của Tiêu Tiểu Long từ xa đã sáng ngời, hoàn thành rồi sao?
Chỉ thấy khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, vẫy vẫy tay với Tiêu Tiểu Long.
Tiêu Tiểu Long nhất thời hưng phấn vạn phần, lắc mông đi đến trước mặt Bộ Phương.
- Đây là thu hoạch chuyến đi này của ta, Bạo Nổ Ramen. Nếm thử đi, hương vị hẳn là… không tồi.
Bộ Phương hờ hững nói.
Sắc mặt Tiêu Tiểu Long vui vẻ, nhìn màu sắc của mì sợi này giống như rất không tệ a. Canh loãng thì đỏ hồng, mùi hương nồng tỏa ra bốn phía, vị cay thoang thoảng xông vào mũi, khiến Tiêu Tiểu Long không nhịn được chảy nước bọt.
- Ta đây cũng không khách khí nữa.
Tiêu Tiểu Long cười nói.
Lấy ra một đôi đũa trúc, liền gắp lấy một đũa mì sợi nóng hôi hổi, đã bị nước canh nhuộm thành màu đỏ.
Sợi mì này trông giống một sợi thun, vừa vớt lên còn có chút co giãn, đàn hồi.
Tuy không cho thêm vào nguyên liệu phối hợp gì, nhưng chỉ cần mùi hương của tự thân sợi mì thì đã vô cùng nồng đậm. Mấy phần hành lá khiến cho vẻ ngoài của sợi mì càng thêm mê người rõ ràng.
Không hỗ là Bộ lão bản!
Tiêu Tiểu Long tán thưởng.
Sụt sụt!
Hé miệng, Tiêu Tiểu Long hút sụt một tiếng, mì sợi liền chui vào trong miệng hắn.
Vẻ mặt Tiêu Tiểu Long đầy ý cười và hưng phấn, hắn đặt đôi đũa xuống cẩn thận nhai nuốt, muốn tìm hiểu mùi vị của loại mì sợi này trong khoang miệng.
Chỉ là hắn càng nhai nuốt, ý cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Sắc mặt chết lặng.
Mày không khỏi nhăn lại.
- A!
Tiêu Tiểu Long nuốt sợi mì vào, thở mạnh liên tục, cả khuôn mặt lúc này đều đỏ bừng, môi cũng trở nên đỏ hồng yêu diễm.
Giống như mới phun ra một ngụm lửa, Tiêu Tiểu Long không thể tin nổi nhìn nhìn Bộ Phương.
- Bộ lão bản! Ngươi đây là muốn mưu sát a!
- Cho dù ta ở trong tiểu điếm của ngươi đôi lúc nhàn hạ một hai lần, nhưng cũng không cần trừng phạt ta như vậy chứ? Nếu muốn trừng phạt ta ngươi cứ việc nói thẳng ra, cũng phải cho ta chuẩn bị tâm lý một chút!
- Nước… Nước đâu…
Nhìn thấy bộ dáng kia của Tiêu Tiểu Long, Bộ Phương nhất thời sửng sốt, ngẩn ngơ, bưng lên bát ramen trên bàn, đưa cho Tiêu Tiểu Long.
Cả người Tiêu Tiểu Long giờ phút này cũng có chút hỗn loạn, làm sao còn biết Bộ Phương đưa cho mình là gì.
Vừa bưng bát lên liền đổ vào trong miệng.
Uống một ngụm, thanh âm ùng ục vang lên.
Hắn run rẩy buông thả bát trong tay ra, quay đầu nhìn Bộ Phương, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống từ trong đôi mắt bi thương của hắn.
- Bộ lão bản… ta sai rồi.