Ngoài hầm mỏ, người của ba thế lực đang giằng co, ánh mắt đều nhìn về phía cửa động, vào giờ phút này khí tức nghiêm trọng bị đánh nát.
Hơi thở của mỗi người đều trở nên dồn dập, muốn nhìn thấy rõ ràng người từ trong mỏ nguyên tinh lớn đi ra rốt cuộc là ai.
Cường giả Hải tộc và cường giả Đại Hoang Tông là cấp bách nhất, bởi vì bọn họ biết rất rõ, mục đích chuyến này của bọn họ chính là vì thứ trong hầm mỏ, thủ lĩnh của bọn họ cũng đã bước chân vào trong hầm mỏ, rốt cuộc là ai sẽ nhận được?
Nhưng khi bóng dáng gầy gò kia hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, sắc mặt mỗi người đều trở nên cổ quái.
Cường giả Đại Hoang Tông trợn trừng mắt, sâu trong đôi mắt vẫn hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Mắt cá chết của cường giả Hải tộc cũng trợn trừng, miệng há ra, lộ ra răng nanh dữ tợn, lại là dáng vẻ ngây ra.
Bởi vì trong lòng Vu Mục sớm có sự chuẩn bị, ngược lại không quá mức kinh ngạc. Có lẽ trong tất cả mọi người ở đó chỉ có hắn mới hiểu được con át chủ bài của Bộ Phương đáng sợ tới mức nào.
Nhưng Vu Mục không kinh ngạc, Xà Nhân Hoàng Đỗ Lỵ và Xà Vương Đỗ Mỗ đứng ở bên cạnh hắn lại hoàn toàn đờ người ra.
Bọn họ làm sao hiểu được con át chủ bài của Bộ Phương, ở trong mắt Xà Nhân Hoàng, Bộ Phương chẳng qua là một Chiến Thánh thất phẩm may mắn nắm giữ Thiên Địa Huyền Hỏa mà thôi.
Cho dù có Thiên Địa Huyền Hỏa, căn bản cũng không có cách nào phát huy ra được hiệu lực và tác dụng của Thiên Địa Huyền Hỏa.
Người giống như con kiến hôi này không ngờ có thể gạt được nhiều cường giả như vậy, chạy từ trong hầm mỏ ra?
Lẽ nào người này căn bản không có bước vào sâu bên trong hầm mỏ?
Nhất định là vậy!
Trong lòng không ít người thoáng động, cảm giác mình dường như đã đoán được chân tướng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bộ Phương lại thay đổi, có phần xem thường.
Nhưng không ít cường giả Hải tộc híp mắt nhìn Bộ Phương, trong lòng bọn họ lại có chút kinh ngạc không hiểu.
Một vị Chí Tôn Hải tộc trong đó lạnh giọng quát Bộ Phương:
- Ngươi đi ra à? Vậy Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn đâu?
Con kiến hôi này chạy ra ngoài, vậy Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn truy sát hắn cũng phải đi ra mới đúng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ người này đi ra không nhanh không chậm, trong lòng cường giả Hải tộc lập tức có một dự cảm xấu.
- Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn à?
Bộ Phương chậm rãi bước từ trong hầm mỏ ra, trong tay nâng nồi Huyền Vũ, nghi ngờ nhìn về phía cường giả Hải tộc này.
Cường giả Hải tộc đạp trên sóng biển, khí tức vừa phát ra lại trừng mắt nhìn về phía Bộ Phương.
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên, trong đầu thoáng nghĩ, một bóng dáng khổng lồ liền hiện ra.
Bộ Phương cầm lấy đôi mắt kép của Bề Bề Chí Tôn, liếc nhìn về phía cường giả Hải tộc và chậm rãi nói:
- Ngươi nói là con vật lớn này sao?
Bề Bề Chí Tôn còn chưa có chết, nhưng đã hấp hối, trảo liêm đao hơi vung lên như đang cầu cứu, nhưng mới giơ lên được một nửa lại kiệt sức rũ xuống.
Hắn thật sự không còn sức lực nữa.
Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn khổng lồ vừa xuất hiện, đám người vốn xem thường Bộ Phương liền lộ vẻ sợ hãi.
Tiểu tử này... lại có thể đánh bại được Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn?
Hắn chính là một Chiến Thánh thất phẩm... lấy đâu ra năng lực tới đánh bại Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn chứ? Điều này không hợp lý đi?
Bộ Phương thản nhiên liếc nhìn đám người xung quanh và giơ tay lên, vỗ nhẹ vào phần vỏ đầy vết nứt, lạnh giá của Bề Bề này, sau đó lại thu nó vào túi không gian lớn của hệ thống.
- Lần này không om dầu nữa, để hấp đi. Bề Bề lớn như vậy, hấp có thể bảo đảm thịt ăn ngon hơn.
Bộ Phương nói nhỏ một câu.
Người xung quanh sợ hãi.
Người điên này lại có thể định ăn Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn?
Quả thực là vô lý!
Sau cơn khiếp sợ, cường giả Hải tộc lại vô cùng phẫn nộ.
Thâm Hải Hà Cô Chí Tôn chính là cường giả của Hải tộc bọn họ, làm sao có thể mặc cho nó biến thành bữa ăn của loài người được? Điều này chính là sự sỉ nhục đối với cường giả Hải tộc!
Ba vị Chí Tôn Hải tộc lập tức trừng con mắt cá chết, vây cá sắc nhọn trên thân cũng dựng đứng, trong ánh mắt đầy sát khí.
- Dám khi dễ thú Chí Tôn của Hải tộc chúng ta à, ngươi làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng nổ lớn từ trên sóng biển phát ra, sóng biển ngập trời, sóng khí cuồn cuộn.
Ba Chí Tôn Hải tộc dường như hóa thành ánh sáng lao nhanh về phía Bộ Phương.
Sát ý của bọn họ ngưng tụ lại, làm cho cường giả Đại Hoang Tông cũng phải biến sắc.
Vẻ mặt Vu Mục và Xà Nhân Hoàng càng nghiêm trọng hơn.
Đối mặt với công kích đáng sợ của ba vị Chí Tôn Hải tộc, Bộ Phương cũng không khỏi phải nhíu mày. Hắn nhìn sóng biển gần như che trời, nước biển nhỏ xuống tí tách, xối ướt cả tóc của hắn.
Bộ Phương hít sâu một hơi, trong đầu vừa thoáng nghĩ, nồi Huyền Vũ trực tiếp được ném ra ngoài.
Nồi Huyền Vũ gào thét trong hư không, đè ép không khí, rất nhanh liền chắn ở trước mặt ba vị Chí Tôn Hải tộc.
- Lăn!!
Ba vị Chí Tôn đồng thời quát lớn, sát ý của bọn họ đều đánh úp về phía Bộ Phương, đánh ra sóng nước về phía nồi Huyền Vũ, muốn đập bay nồi Huyền Vũ.
Cốc cốc cốc!!
Đòn tấn công của ba vị cường giả Chí Tôn nện vào trên nồi Huyền Vũ, lại đập cho nồi Huyền Vũ phát ra tiếng động nặng nề.
Tấn công đều nổ nát, đồng tử các Chí Tôn Hải tộc đều co lại, trong lòng có phần kinh hãi.
Nồi Huyền Vũ chấn động, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
Bộ Phương nhìn cảnh tượng như vậy với vẻ mặt kỳ lạ, trong lòng không khỏi mặc niệm cho ba vị Chí Tôn Hải tộc.
Tiểu Hắc nằm sấp ở trong nồi Huyền Vũ ngủ say, trong nồi Huyền Vũ ấm áp lại thư thái, đơn giản là chỗ ngủ không thể tốt hơn. Tiểu Hắc ngủ rất thoải mái.
Nhưng bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, tiếng động này vang vọng trong nồi Huyền Vũ, được tăng lên gấp nhiều lần...
Lông chó trên thân Tiểu Hắc đều dựng đứng.
Mắt chó vừa mở ra, lại tức tới dựng lông!
- Là ai làm phiền tới giấc ngủ của Cẩu gia?
Tiểu Hắc phẫn nộ gầm lên một tiếng, sau đó chui ra khỏi nồi Huyền Vũ, cơ thể vừa xuất hiện ở trên bầu trời đột nhiên biến thành khổng lồ.
Từ trên thân nó lộ ra khí tức đáng sợ. Trong lòng ba vị Chí Tôn Hải tộc lập tức chấn động.
Bọn họ đầy sợ hãi nhìn con chó đen vừa leo ra khỏi cái nồi.