Một đường đạp lên mặt nước, một đường bộp bộp bộp, một đường bắt Bề Bề.
Cảnh tượng này có phần trái ngược với cảnh ngày diệt vong xung quanh, nhìn có chút tức cười.
Lúc này Xà Nhân Đại Thành đang loạn, gần như tất cả người rắn phải đối mặt với những kẻ xâm lăng bạo ngược, tất cả đều kêu thảm và lui về phía sau.
Nào có ai điên cuồng không nói đạo lý như Bộ Phương... đi bắt Bề Bề.
Những người rắn nhìn thấy Bề Bề đều bị dọa cho lui về phía sau đầy hoảng hốt/ Bộ Phương thì hay rồi, dường như chỉ sợ Bề Bề trong nồi Huyền Vũ không đủ, không ngừng bắt lấy.
Cường giả Hải tộc đang lướt sóng lao đi, thấy vậy thì cơ mặt giật giật, nhìn tiểu tử loài người không ngừng Bề Bề với vẻ kỳ lạ.
- Thằng nhóc kia rốt cuộc là ai?! Nỗ khắc, ngươi đi giết loài người kia cho ta! Thả con dân tôm càng xanh mà hắn bắt được ra!
Một vị cường giả Hải tộc trên người mặc vảy giáp nói với cường giả Hải tộc da xanh cường tráng, toàn thân nổi đầy cơ bắp cách đó không xa.
- Chỉ là một loài người hèn mọn thôi! Đại nhân chuẩn bị chờ nghe tin tức tốt của ta đi!
Hải tộc Nỗ Khắc lập tức gào to một tiếng, từ trên bọt sóng chợt bắn xuống, lao về phía Bộ Phương đang không ngừng bắt Bề Bề.
Nỗ Khắc này có tu vi Chiến Thần bát phẩm, tay cầm một cây chiến mâu đánh về phía Bộ Phương.
Vút!
Bộ Phương con môi đạp mạnh xuống mặt nước, làm sóng biển cũng dâng cao lên mấy mét.
Ý niệm thoáng động, từ trong không gian của hệ thống lấy ra một cái bình chứa dầu màu vàng. Mỗi lần rời khỏi quán nhỏ, Bộ Phương đều sẽ mang theo đủ dụng cụ nấu nướng, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.
Cái bình nhanh chóng xoay tròn ở trong tay của Bộ Phương.
Cơ tay Bộ Phương đang khẽ run rẩy, khiến cho bình dầu không ngừng chuyển động, một tia dầu màu vàng như sợi tơ trút xuống, rắc lên đống Bề Bề ở trong nồi Huyền Vũ.
Bên trong nồi Huyền Vũ hình như có những lực lượng khác áp chế đám Thâm Hải Hà Cô, khiến chúng chỉ có thể chạy loạn ở trong đó.
Rào rào...
Dầu rơi xuống xong, hoàn toàn phủ lên đống Bề Bề trong nồi Huyền Vũ.
Đám Bề Bề hơi sửng sốt, chúng chợt có một dự cảm xấu, chúng phun ra nuốt vào dầu, phun bọt khí, giãy giụa ở bên trong nồi và muốn xông tới.
- Gào! Thằng nhóc loài người đáng chết, nhanh thả tất cả tôm càng xanh ra! Bằng không... Chết!
Làn da màu xanh của Nỗ Khắc chợt căng lên, mắt trợn trừng như mắt cá chết, hai bên má phun ra nước biển, điên cuồng hét lên một tiếng, nắm trường mâu đánh về phía Bộ Phương.
Bộ Phương đang cao hứng lập tức nghiêm mặt lại, nghi ngờ liếc nhìn hắn.
Đầu ngón chân chợt điểm lên mặt nước, bọt sóng vỡ nát, Bộ Phương lao vọt ra, trong ngực phồng lên, gương mặt trở nên đỏ bừng.
Sau đó hắn hé miệng, phun ra ngọn lửa màu vàng.
Một ngọn lửa màu vàng bay lên, ầm ầm hóa thành biển lửa ngập trời và bao phủ lấy Nỗ Khắc!
Lửa nóng làm cho Nỗ Khắc chợt kinh ngạc, trước mắt chỉ thấy một mảnh màu vàng chói lòa, hoàn toàn không tìm được bóng dáng thằng nhóc loài người kia.
Bỗng nhiên, một tiếng gào thét vang vọng.
Trong lòng Nỗ Khắc thầm cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen che phủ tầm mắt lao tới.
Đông...
Một tiếng động khẽ vang lên, Nỗ Khắc cảm giác trời đất hình như cũng đang xoay tròn, đầu như muốn nổ tung, cả người liền ngã xuống mặt nước, chìm xuống đáy nước.
Nồi Huyền Vũ xoay tròn rồi bay trở về trong tay Bộ Phương, một ngọn lửa màu vàng vọt ra, chui vào trong miệng kim loại của nồi Huyền Vũ.
Ầm! !
Bề Bề om dầu.
Bộ Phương cong môi, lửa lập tức mạnh hơn!
Bên trong nồi Huyền Vũ, đám Bề Bề đang ngỡ ngàng phun bọt khí lập tức trợn mắt, bắt đầu bắn loạn khắp nơi làm dầu bắn ra, nhưng lại bị nồi Huyền Vũ áp ép chặt.
Chỉ một lát, trong nồi liền có một mùi thơm tỏa ra.
Ngửi mùi thơm quen thuộc của Bề Bề, trong miệng Bộ Phương lập tức ứa nước miếng thì thèm ăn. Ý niệm của hắn thoáng động, một vò Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn bóc lớp giấy dán, vẩy rượu vào trong nồi Huyền Vũ.
Xèo xèo xèo!!
Trong chớp mắt, hơi nóng bốc lên kèm theo mùi rượu và mùi thơm của thịt Bề Bề.
Cường giả Hải tộc đang lướt sóng xuống liền trợn trừng mắt, trong lòng chợt kinh ngạc, miệng cũng đang run rẩy!
- Loài người kia... Hắn làm sao dám nấu con dâu tôm càng xanh ở ngay trước mặt Hải tộc chúng ta chứ? Đáng chết! Bắt hắn lại cho ta!
Cường giả Hải tộc phẫn nộ rít gào, dẫn tới bọt sóng xung quanh bắn lên.
Rất nhiều cường giả Hải tộc lập tức cảm giác da đầu tê dại, cùng đáp một tiếng và lao về phía Bộ Phương.
Bộ Phương cầm nồi Huyền Vũ, bên trong nồi nóng bóng, đang om dầu Bề Bề.
Bề Bề đã lập tức ra nồi, Bộ Phương làm sao có thể để những kẻ da xanh kia làm ảnh hưởng được.
Cho nên hắn liền chạy đi, lao nhanh như tên bắn trên mặt nước, chỉ một lát sau liền lao ra ngoài thành lớn.
Bộ Phương vừa chạy còn vừa quay đầu nhìn về phía Bề Bề khổng lồ kia, không nhịn được chép miệng.
- Kích thước lớn như vậy, nhất định là có rất nhiều thịt!
Trong lòng Bộ Phương thầm nghĩ.
Đáng tiếc đây là một con Bề Bề Chí Tôn, Bộ Phương tạm thời đánh không lại... Bằng không nhất định sẽ không bỏ qua!
Xuy xuy xuy!
Thế lửa của Vạn Thú Viêm dưới Nồi Huyền Vũ đang tăng lên, mùi thơm trong nồi tỏa ra càng nồng, bay ra khắp cả thành.
Con Bề Bề Chí Tôn khổng lồ trợn trừng mắt, liêm đao lớn rạch không khí và phát ra những tiếng xé gió.
Vô số cái chân chợt lay động, giống như lò xo đuổi theo về phía Bộ Phương.
Trong giây lát, hình ảnh trở nên có chút kỳ lạ.
Bộ Phương cố nhịn lại mùi thơm do Bề Bề om dầu tản ra, lao nhanh như tên bắn, sau lưng hắn lại là cường giả Hải tộc phẫn nộ và Bề Bề khổng lồ đang nổi điên...
Rất nhiều người rắn đang chạy loạn trong Xà Nhân Đại Thành đều đờ đẫn nhìn cảnh tượng như vậy.
Đỗ Vi che ngực, nhìn Bộ Phương lao nhanh như tên bắn, trên khuôn mặt xinh xảo hình như có chút dở khóc dở cười.