A Ni có chút kinh hãi, run sợ nói ra những lời này, đồng thời thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Bộ Phương, rất sợ Bộ Phương vừa mất hứng, con chó bên cạnh hắn lại dùng một trảo đập chết mình.
Nhưng lo lắng của hắn hiển nhiên là dư thừa. Mắt chó của Tiểu Hắc trợn lên rồi lười để ý tới hắn, một người rắn nhỏ sao đáng để Cẩu gia động trảo.
Bộ Phương nghe được câu này lại không có phản ứng quá khích như A Ni như đã đoán trước. Hắn chỉ hơi nhíu mày, cảm thấy có vài phần không hiểu được mà thôi.
- Ngươi nói câu này là có ý gì? Vũ Phù xảy ra chuyện gì?
Bộ Phương nghi ngờ hỏi.
A Ni thầm thở phào một hơi, nhưng lại có phần không dám nhìn thẳng vào mắt Bộ Phương, cắn răng nói:
- Vẫn nên để cho tộc trưởng tự mình nói cho ông chủ đi... ta nói chuyện hơi ngốc, sợ là không nói rõ được.
Bộ Phương tất nhiên không để ý, khẽ gật đầu.
- Tản ra, tản ra đi. Mỗi người cầm trường mâu khẩn trương như vậy làm gì? Vị Bộ tiền bối này là bạn của bộ lạc người rắn chúng ta!
A Ni nhìn thấy Bộ Phương gật đầu, trên mặt lập tức vui mừng và xoay người lại, trợn mắt nhìn đám thủ vệ người rắn xung quanh.
Hắn lại phất tay, nghiêm mặt la hét, vẫn rất có cảm giác của một thống lĩnh.
Bộ Phương nhìn thấy vậy có hơi buồn cười, chỉ bảo A Ni dẫn đường.
Rất nhiều thủ vệ người rắn lập tức nhìn theo bóng lưng của Bộ Phương và A Ni với vẻ kính nể và sợ hãi.
Trên đường đi tới, A Ni đều vô cùng hưng phấn giới thiệu cho Bộ Phương về tx những người rắn trong bộ lạc.
Bộ Phương có chút kinh ngạc. Bởi vì mới cách không lâu, lần này hắn tới lại thấy trong bộ lạc người rắn đã phát sinh rất nhiều biến hóa, so với dáng vẻ đơn sơ trước đây, bộ lạc người rắn bây giờ đã xem như phồn hoa hơn nhiều.
Tuy vẫn là bộ lạc nhỏ, nhưng nhà cửa gì đó đều trở nên rực rỡ hẳn lên.
Trên mặt những người rắn xung quanh cũng có tinh khí thần khác hẳn lần trước.
A Ni dẫn theo Bộ Phương đi tới trước một căn nhà nhỏ. Hắn bảo Bộ Phương ở trong đó nghỉ ngơi một lát, bản thân lại lắc đuôi, đi tìm tộc trưởng.
Bộ Phương gật đầu, chắp tay sau lưng đi vào căn nhà được trang trí tinh tế hơn nhiều, chờ.
Hắn muốn tìm được mỏ nguyên tinh trong Huyễn Hư Linh Trạch, có lẽ có thể hỏi thăm tộc trưởng bộ lạc người rắn này một chút.
Dù sao hắn cũng không quá quen thuộc với Huyễn Hư Linh Trạch. Nếu có tộc trưởng dẫn đường, có thể sẽ dễ hơn nhiều.
Chỉ một lát sau, A Ni dẫn theo mấy bóng người từ phía xa đi tới.
Một người trong đó chính là người rắn Vũ Phong với tinh thần sung mãn. Vũ Phong chính là tộc trưởng bộ lạc người rắn bây giờ. Dù sao tu vi của hắn là mạnh nhất.
Mà bên cạnh hắn lại mấy vị trưởng lão của bộ lạc người rắn, cũng không thấy bóng dáng Vũ Phù đâu.
Bộ Phương hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm nhận được trong không khí truyền đến vài điều cần nghiền ngẫm.
Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như mình tưởng...
- Ha ha ha! Ông chủ Bộ, hoan nghênh ngươi lại đi tới bộ lạc người rắn!
Từ phía xa, Vũ Phong nhìn thấy Bộ Phương, trên mặt không hề có vẻ gì bất kính, cung kính dẫn theo mấy vị trưởng lão người rắn đi tới, cười lớn nói.
Bộ Phương không nhiệt tình với đối phương như vậy, hắn chỉ thản nhiên khẽ gật đầu.
Vũ Phong cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao mình nhiệt tình chào hỏi lại nhận được sự đáp lại lãnh đạm của Bộ Phương, ít nhiều cũng thấy không hay.
- Chúng ta nói ngắn gọn thôi. Ta nghe A Ni nói, Vũ Phù không định theo ta luyện nấu nướng?
Bộ Phương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Vũ Phong.
Thái độ trên mặt Vũ Phong lập tức thay đổi, vẻ mặt có chút lúng túng nói:
- A Ni không nói rõ. Sao Vũ Phù có thể không định học nấu ăn với ông chủ Bộ chứ? Vũ Phù có thể trở thành học trò của ông chủ Bộ chính là vinh hạnh của nàng...
- Chỉ là... xuất hiện chút tình hình ngoài dự đoán, cho nên...
- Tình huống gì?
Bộ Phương không hề khách sáo, thản nhiên hỏi.
Mấy trưởng lão người rắn xung quanh nhìn thấy khí thế ép người của Bộ Phương thì sắc mặt đều không tốt lắm. Dù sao Vũ Phong là tộc trưởng của bọn họ, đại biểu cho thể diện của bộ lạc người rắn bọn họ bây giờ. Nhưng tộc trưởng lại bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu ép hỏi như vậy, tất nhiên có chút khó chịu.
- Các hạ nói có thể tôn trọng một chút không? Dù sao Vũ Phong cũng là tộc trưởng của bộ lạc người rắn ta, đại biểu cho tôn nghiêm của bộ lạc người rắn ta. Các hạ lộ ra khí thế ép người như vậy, sợ rằng không ổn đi?
Trưởng lão người rắn bất mãn nói với Bộ Phương.
Bộ Phương nhíu mày, tầm mắt nhất thời chuyển sang, nhìn trưởng lão người rắn này, ánh mắt đã có chút lạnh lùng.
Trong lòng Vũ Phong chợt giá lạnh, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Ông chủ Bộ, thật ra là như vậy. Lần trước chúng ta gọi Vũ Phù về là vì có chuyện quan trọng...
- Thời gian trước là ngày hàng năm các bộ lạc tập trung ở Xà Nhân Đại Thành. Vũ Phù làm con gái tộc trưởng người rắn ta tất nhiên không thể vắng mặt. Hơn nữa Vũ Phù đã thành niên, cần phải đến trong Xà Nhân Đại Thành để tiếp nhận nước thánh của Xà Nhân Hoàng rửa tội...
- Vậy có liên quan gì tới chuyện Vũ Phù không làm học trò đầu bếp của ta?
Ánh mắt Bộ Phương lại nhìn Vũ Phong, nói.
Vẻ mặt Vũ Phong có chút xấu hổ, nói tiếp:
- Hằng nằm, Xà Nhân Đại Thành đều sẽ chọn một vài người rắn có thiên phú tốt từ các bộ lạc bên ngoài tiến vào trong thành lớn, trở thành cư dân của Xà Nhân Đại Thành, đồng thời những cư dân này có cơ hội trở thành đồ đệ của Xà Nhân Hoàng... Vũ Phù được kiểm tra ra thiên phú kinh người, cho nên được đề cử trở thành người được lựa chọn làm đồ đệ của Xà Nhân Hoàng.
- Sau khi trải qua nhiều lần tuyển chọn, nàng lại trở thành đệ tử của Xà Nhân Hoàng...
Bộ Phương cẩn thận nghe, cũng không ngắt lời. Hắn biết Xà Nhân Hoàng, thậm chí hắn còn từng gặp qua. Ở trong Thập Vạn Đại Xuyên có một cường giả người rắn.
Người rắn đó có gương mặt tuyệt mỹ, tu vi lại rất cường hãn, còn liên thủ với mấy vị Chí Tôn khác đánh với Tiểu Bạch.
Lẽ nào vị kia chính là Xà Nhân Hoàng?
Có chút thú vị... Chẳng lẽ Xà Nhân Hoàng coi trọng thiên phú của Vũ Phù, sau đó muốn thu nàng làm đệ tử đóng cửa, không cho Vũ Phù đi theo mình học nấu ăn? Có chút bá đạo.