Cơ Thành Tuyết chắp tay nhìn Cơ Thành Vũ mất hết can đảm, lần này trên mặt hắn không hề có sự nhân từ nương tay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ca ca ruột này của hắn.
Cơ Thành Vũ cười gượng, tóc tai bù xù lắc đầu, cuối cùng hắn bị Tiếu Nhạc phong tỏa tu vi, ép vào trong đại lao.
Đến lúc này, phản quân của Vũ Vương đã lại bị huỷ diệt.
Đế quốc Thanh Phong đã khôi phục lại hòa bình.
Về phần một ít vây cánh và dư nghiệt của phản quân Vũ Vương, quân canh giữ ở các quận lớn của đế quốc đều bắt đầu tốc chức vây quét.
Nói tóm lại, lần phản loạn này cuối cùng đã được giải quyết.
Cơ Thành Tuyết xử lý xong một vài việc vặt, mệt mỏi khẽ day trán và đi xuống khỏi tường thành, nhanh chóng bước về phía quán.
Bây giờ, trong mắt hắn, địa vị của quán Phương Phương ở lên vị trí cực cao.
Cơ Thành Tuyết không ngốc. Trước đây cho dù hắn cũng quan tâm quán này, nhưng chưa quá mức để lòng, chủ yếu là vì hắn và ông chủ Bộ vẫn tính là quen thuộc. Thực lực của quán nhỏ cũng chưa từng thể hiện ra thái quá như ngày hôm nay.
Đã nhiều ngày, liên tiếp xuất hiện nhiều Chí Tôn như vậy, nhưng đều không thể lay động được quán nhỏ...
Cơ Thành Tuyết nhạy bén cảm giác được, nếu như có thể bảo vệ được quán nhỏ này, sẽ là cơ hội để đế quốc Thanh Phong vang danh trong cả vùng đất Nam Cương.
Thái thượng trưởng lão và Vu Mục cũng đi vào trong quán nhỏ, bây giờ hai người không dám khinh thường quán nhỏ này nữa.
Khi nhìn thấy con chó đen ngủ say ở trước cửa quán nhỏ, bọn họ càng dè dặt hơn.
Bọn họ rất sợ con chó béo này đột nhiên vỗ móng một cái, biến hai người bọn họ thành thịt vụn.
Ngay cả Đoạn Linh Thần Thể cảnh cũng bị một móng chó vỗ thành thịt vụn... Huống gì là bọn họ.
Bọn họ chỉ là Chí Tôn khiêm tốn.
Bọn họ vừa vào trong quán nhỏ, ánh mắt hai người chợt thoáng kinh ngạc.
Trong quán nhỏ thơm lừng, quả thực làm mắt bọn họ đều sáng lên.
Mà bọn họ từ phía xa nhìn tới, liền nhìn thấy Bộ Phương lấy ra nguyên liệu nấu ăn từ trong nồi Phật Nhảy Tường, mỗi thứ lấy ra đều tỏa ra mùi thơm nứt, linh khí tràn ra.
Trên nguyên liệu nấu ăn này còn tỏa ra hơi nóng vô cùng lóa mắt.
Trong đó có con vịt với da vàng óng, vẫn là Huyết Phượng Kê giống như rót máu, còn có từng miếng thịt trong suốt lấp lánh, Hắc Linh Bảo chảy ra nước sốt màu vàng nhạt, vẫn có đủ loại sơn trân kỳ lạ.
Những nguyên liệu nấu ăn tràn ra tinh khí, tỏa ra mùi thơm làm cho tất cả mọi người đều thấy thèm ăn.
Ực ực.
Thái thượng trưởng lão và Vu Mục vừa bước vào trong quán nhỏ, thoáng cái dường như đã quên mất mục đích chuyến này của mình, tất cả đều trừng mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn do Bộ Phương vớt ra.
Uống một chén canh Phật Nhảy Tường này, vẻ mặt Tiếu Mông nhanh chóng trở nên tốt hơn, dưới linh khí nồng đậm trong canh xoa dịu, làn da đầy các đường vân độc tố từ từ trở nên bình thường.
Tiếu Yên Vũ mừng đến chảy nước mắt.
Tiếu Tiểu Long hưng phấn vung vẩy nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương càng thêm sùng bái.
Quả nhiên không có gì mà ông chủ Bộ không thể giải quyết được!
Món ăn này... quả thực lại giống như linh đan diệu dược vậy!
Bộ Phương dường như cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, hắn liếc mắt nhìn qua.
Trên gương mặt Nghê Nhan đầy khát vọng, Diệp Tử Lăng liếm môi, Tiếu Tiểu Long hưng phấn, Thái thượng trưởng lão và Vu trợn mắt hốc mồm Mục...
A... Những người này đều bị Phật Nhảy Tường thu hút.
Khóe miệng Bộ Phương cong lên, nói với bọn họ.
- Món ăn này là 'Phật Nhảy Tường', chỉ có một nồi, chúng ta đều là bằng hữu, nếu người nào muốn ăn thì một chén một vạn nguyên tinh.
Bộ Phương vừa nói ra lời này, mọi người đều sửng sốt, sau đó không khỏi chắt lưỡi.
Một vạn nguyên tinh một chén thức ăn à?
Quả nhiên không hổ danh là quán nhỏ lòng dạ hiểm độc.
Một nồi Phật Nhảy Tường chỉ có một chút như vậy, đại khái có thể múc được mười mấy hai mươi bát.
Có thể tưởng tượng được cái giá này...
Trong lòng Tiếu Yên Vũ cũng thầm chắt lưỡi. Nhưng nàng suy nghĩ một lát, lại chợt hiểu ra.
Trong món ăn này lại có thịt của thú Chí Tôn, hơn nữa còn cứu lại một mạng của phụ thân... Một vạn nguyên tinh đang rất đáng giá.
Hơn nữa, đúng như lời ông chủ Bộ nói, bởi vì là bằng hữu... Một vạn nguyên tinh một chén thật sự quá rẻ rồi.
Khi độc tố trên thân đều biến mất sạch sẽ.
Tiếu Mông đang cúi đầu chợt gật mạnh.
Khẽ hừ một tiếng và há miệng ra, trong miệng lại phun ra một luồng khí đen xì.
Đây là tạp chất độc tố trong cơ thể hắn.
Mà sau khi tống những độc tố và tạp chất này ra, mắt Tiếu Mông chợt trợn trừng, xung quanh thân thể có linh khí cuồn cuộn dâng trào...
Hắn đã khôi phục trong nháy mắt, tu vi đạt tới bình cảnh, lại bắt đầu muốn đột phá!