Đây là cuộc chiến của cường giả đứng đầu Nam Cương chân chính.
Bất kể Môn chủ Tu La Môn hay Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông, cũng là cường giả đứng đầu Nam Cương.
Trong phế tích đầy đất, Bắc Cung Minh chật vật bò ra ngoài, nhìn chiến đấu trên trời, trong mắt toát ra mấy phần không thể tin.
- Trong vùng đất thí luyện này... Tại sao lại có nhiều cường giả Chí Tôn đỉnh cao như vậy! Chết tiệt!
Bắc Cung Minh hắn mặc dù là đệ tử Đại Hoang Tông, nhưng hiện giờ tu vi của hắn cũng chỉ là Chí Tôn trung kỳ, nhưng ở vùng đất thí luyện bị hắn coi là man di lạc hậu, lại có nhiều Chí Tôn đỉnh phong như vậy, làm sao có thể? !
Một quả miếng ngọc phù tách ra trên vòm trời, bao phủ tạo thành một trận pháp khổng lồ, trận pháp này bao phủ Môn chủ Tu La Môn bên trong, biến thành một mảnh tối đen, phảng phất như hóa thành bầu trời đêm.
Trong bầu trời đêm đó, có lưu tinh xẹt qua.
Ở vị trí của mỗi miếng ngọc phù đều có ngôi sao vô cùng rực rỡ đang tọa trấn.
Kiếm Khí Trường Hà từ trên trời đổ xuống, không phá hư trận pháp, trực tiếp đánh về phía Đoạn Linh đang bị trận pháp bao phủ bên trong.
Kiếm Khí Trường Hà trốn vào bên trong trận pháp, tựa hồ đạt được tăng trưởng cường đại, uy lực lại trở nên mạnh mẽ hơn thêm mấy phần.
- Lão thất phu Thiên Cơ Tông! Lần này ngươi không ngăn được ta đâu!
Đoạn Linh lạnh lùng nhìn Thái thượng trưởng lão tóc trắng của Thiên Cơ Tông, gầm thét, chân khí cả người cũng phóng lên cao, những chân khí màu đen này cuốn thành vòi rồng, cuốn kiếm khí đang trút xuống vào chung quanh.
Hình ảnh thoáng cái trở nên tráng quan, kiếm khí hỗn hợp với chân khí màu đen, phảng phất như một con Phong Long gầm thét, rung động ánh mắt người nhìn.
Một tiếng “Ầm bạo phát.
Trong vòi rồng gầm thét, một đạo nhân ảnh xé rách mà ra, phảng phất như một đạo lưu quang, trực tiếp xé rách trận pháp, phóng về hướng vị trí Vạn Thú Viêm.
Thái thượng trưởng lão giận quát một tiếng, Vu Mục cũng kiếm quang ngăn, rối rít đuổi theo.
Một tiếng quát từ trong hư không bắn ra, vô số ngọc phù huyết sắc từ phía trên vòm trời rơi xuống, giống như hóa thành một thiên võng che khuất bầu trời, ngăn chặn Thái thượng trưởng lão và Vu Mục.
Đại Tế Ti Tu La Môn xuất thủ rồi!
- Chết tiệt! Yêu nữ nhà ngươi!
Vu Mục tức giận, chém ra một kiếm, kiếm quang như long, nổ trên lưới ngọc phù huyết sắc nhưng bị vô hình hóa giải.
- Yêu nữ này tinh thông trận pháp, là một vị Trận Pháp Sư Chí Tôn cảnh, để lão hủ đối phó nàng.
Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông sắc mặt nghiêm túc, cổ tay khẽ đảo, lại xuất hiện một ngọc phù màu trắng, bóp nát ngọc phù, vung về phía lưới ngọc phù huyết sắc, rất nhanh hiện ra một lổ hổng.
Vu Mục gật đầu, ngự kiếm mà đi, xuyên qua lưới ngọc phù đuổi theo Môn chủ Tu La Môn.
Đại Tế Ti muốn ngăn cản nhưng bị Thái thượng trưởng lão ngăn cản.
Hai vị Trận Pháp Sư bắt đầu va chạm trận pháp trong hư không.
Hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, khi không ngừng nhích tới gần, nhiệt độ cũng trở nên ngày càng cao.
Đoạn Linh hưng phấn và tham lam nhìn Thiên Địa Huyền Hỏa Vạn Thú Viêm, mồi lửa Vạn Thú Viêm bởi vì mới vừa thành hình, uy năng cũng không mạnh, nếu như chân chính trổ mã đến Thiên Địa Huyền Hỏa, bọn họ căn bản không thể nhích tới gần.
Hắn lấy ra Vong Hồn Châu màu xám trắng, một tay nâng lên.
Trong Vong Hồn Châu có vô số khói khí tràn ngập, trong đó mỗi một sợi khói khí .là một đạo tinh phách, nhìn kỹ còn có thể thấy mặt người vặn vẹo dữ tợn trong đó.
Đoạn Linh và Vong Hồn Châu tâm thần tương liên, hắn có thể cảm nhận được trong Vong Hồn Châu truyền đến khát vọng.
Ghim một dấu tay, Vong Hồn Châu hóa thành quang mang bạch sắc lưu chuyển, lơ lửng phía trên mồi lửa Vạn Thú Viêm, tinh khí mênh mông từ trong tràn ngập ra.
Một đạo kiếm khí từ phía trên bầu trời trút xuống, sắc mặt Đoạn Linh lạnh lẽo, không hề trốn tránh, dám tiếp nhận một kiếm này.
Hắn không thể trốn, nếu trốn một kiếm này sẽ phá hư Vong Hồn Châu.
- Muốn chết... Ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Chân khí màu đen tràn ngập, Đoạn Linh chợt quay đầu, mang theo sát ý mênh mông, thẳng hướng Vu Mục, hai người đại chiến trong hư không.
Vạn Thú Viêm yên lặng nhảy nhót, Vong Hồn Châu lơ lửng phía trên nó cũng không ngừng tràn ra tinh khí, những tinh khí này bị đốt cháy thành những luồng linh khí lại hội tụ đến bên trong Vong Hồn Châu.
...
Bộ Phương nhét một miếng thịt nướng cuối cùng vào trong miệng, miệng đầy dầu mỡ.
Thịt Địa Long nướng lên mùi vị quả thật không tệ, vị giác của nguyên liệu nấu ăn là linh thú cấp tám quả nhiên không kém một chút nào.
Giờ phút này Đoạn Vân đã không còn ôm hy vọng với Vạn Thú Viêm, hắn đang cầm thịt nướng Địa Long ngồi bên cạnh, ăn say mê, muốn dồn hết tâm huyết thưởng thức, tận tình tìm hiểu món ăn này.
Bộ Phương nhìn Đoạn Vân, lại nhìn cuộc chiến Chí Tôn đáng sợ phát sinh nơi xa.
Ánh lửa ngập trời chiếu rọi khuôn mặt của hắn, trên khuôn mặt gầy gò, khóe miệng của hắn cứng ngắc nhếch lên.
Bộ Phương thở ra một hơi, đứng lên, vỗ vỗ cái bụng mập ục ục của Tiểu Bạch phía sau, sau đó chậm rãi đi tới phía xa.
Tiểu Bạch sờ sờ cái đầu tròn ục ịch của mình, trong đôi mắt màu đỏ cũng lóe lên tia sáng, đi theo.
Một người một con rối, lại đi về hướng đại chiến Chí Tôn.
Đoạn Vân ngây dại nhìn, miếng thịt nướng trong miệng cũng không cẩn thận rơi xuống đất.
- Tên này điên rồi sao? Nhiều Chí Tôn như vậy đang đại chiến... một thất phẩm Chiến Thánh qua đó xem náo nhiệt làm gì? !