Chỉ dùng hai đao đã giết chết Địa Long triền đấu với hắn hồi lâu, Bộ Phương này tại sao lại cường đại như thế... Quả thực có chút phi lý?
Trong lòng Đoạn Vân vô cùng khiếp sợ, bởi vì không có so sánh sẽ không có sợ hãi, so sánh lúc mình đối mặt với Địa Long chật vật và Bộ Phương nhẹ nhàng thoải mái, trong lòng tự nhiên xuất hiện cảm giác giống như chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển, khó có thể nói rõ.
Bộ Phương cũng mặc kệ lúc này trong lòng Đoạn Vân thấy thế nào.
Hắn vòng qua thi thể Địa Long, chậm rãi đi tới gốc cây Tử Vân Quả.
Quang mang nhàn nhạt quanh quẩn trên cây Tử Vân Quả, tản ra ánh huỳnh quang, còn có hương thơm tràn ngập, mang theo một mùi thơm linh quả đặc biệt, khiến Bộ Phương không nhịn được muốn hái một quả thưởng thức mùi vị.
Hái một quả Tử Vân Quả, đây là Tử Vân Quả cấp bảy, trong đó nổi lên linh khí mênh mông.
Bộ Phương dễ dàng lột lớp vỏ Tử Vân Quả, vỏ Tử Vân Quả mềm non như bên trong, còn lại tương đối cứng rắn, mùi vị khô khốc hơn nữa có chút phát đắng, không dễ ăn.
Chủ yếu ăn là thịt quả bên trong, thịt quả mới là tinh hoa.
Thịt quả Tử Vân Quả cũng không phải màu tím, mà một loại màu trắng trong suốt giống như khối băng, giống như quả vải.
Cắn một miếng Tử Vân Quả, nước chảy đầy miệng hắn, một hương thơm kèm theo mùi vị ngọt ngào quanh quẩn trong miệng Bộ Phương, khá ngon.
Sau khi ăn xong một quả Tử Vân Quả, Bộ Phương tiện tay lấy ra một cái bát sứ thanh hoa.
Tiếp theo mới là phương thức mở Tử Vân Quả chính xác.
Khói nhẹ lượn lờ, Long Cốt Thái Đao một lần nữa nơi tay, sờ sờ vào thân cây Tử Vân Quả vuông vức, Bộ Phương cân nhắc một vị trí, sau đó lướt Thái Đao xuống, dễ dàng cắt vỏ cây quang hoa.
Chỗ vết cắt liền có một loại chất lỏng như nước suối thẩm thấu ra.
So với nước suối, chất lỏng này sềnh sệch hơn rất nhiều, Bộ Phương để bát sứ thanh hoa xuống dưới vết cắt, sau đó chất lỏng này không ngừng chảy vào trong bát sứ.
Góp nhặt một chén lớn chất lỏng nhìn qua hết sức mát lạnh, Bộ Phương dùng ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái lên chỗ vết cắt.
Vết cắt liền dính lại, chỉ chốc lát sau không chảy ra chất lỏng nữa.
Đoạn Vân cũng đi tới, hắn có chút hưng phấn nhìn bát Tử Vân dịch.
Tử Vân dịch có hiệu quả chữa thương rất tốt, cho dù chưa nói đến hiệu quả chữa thương, Tử Vân dịch cũng vô cùng ngon miệng, một loại đồ uống rất tốt.
Bộ Phương không để ý tới ánh mắt hâm mộ của Đoạn Vân, trực tiếp bưng bát sứ lên, uống một ngụm.
Ực ực.
Uống một hớp Tử Vân dịch, chất lỏng vừa vào miệng, ánh mắt Bộ Phương liền sáng lên.
Tử Vân dịch lạnh như băng, giống như trải qua đóng băng, vào miệng hết sức sảng khoái, vô cùng ngọt, mùi thơm ngào ngạt.
Có chút giống như nước mía Bộ Phương uống kiếp trước, nhưng không ngọt như vậy, một mùi hương lượn lờ trong miệng Bộ Phương, khiến Bộ Phương không nhịn được khẽ nheo mắt.
Lượng linh khí ẩn chứa trong Tử Vân dịch không hề thấp hơn Tử Vân Quả, uống vào một ngụm, Bộ Phương không khỏi hé miệng, phun ra linh khí nồng đậm.
Một ngụm Tử Vân dịch, mỏi mệt cả người cũng được gột rửa sạch sẽ.
- Rất tốt.
Bộ Phương rất hài lòng, bưng bát sứ tiếp tục uống một ngụm lớn, chỉ chốc lát sau, bát chất lỏng đã bị Bộ Phương uống sạch sẽ.
Tử Vân dịch vô cùng giải khát, vị rất ngon, đúng là đồ uống không tệ.
Đào gốc cây Tử Vân Quả lên, Bộ Phương thu nhập linh dược này vào trong không gian Hệ Thống, chuẩn bị trở về trong tiểu điếm, sẽ trồng lại cây này, bổ sung thêm màu xanh cho quán.
Bình thường nằm trên ghế phơi nắng, còn có thể làm một chén Tử Vân dịch từ từ thưởng thức, cuộc sống đó thử nghĩ cũng thấy vô cùng sảng khoái.
Đoạn Vân cũng muốn uống một ngụm Tử Vân dịch, nhưng Bộ Phương chưa từng để ý tới hắn, trực tiếp thu cây Tử Vân Quả, khiến hắn cảm thấy có chút đau lòng.
- Khiêng con Địa Long, đây là khẩu phần lương thực tối nay của chúng ta.
Bộ Phương dặn dò, sau đó đi về phía trước.
Gương mặt Đoạn Vân có chút biến thành màu đen.
Thân thể Địa Long rất to lớn, Đoạn Vân khiêng lên, với tu vi bát phẩm Chiến Thần đỉnh cao của hắn, khiêng thi thể Địa Long thật ra cũng không khó khăn.
Hai người, một con rối, thêm một thi thể Địa Long, đi trong rừng rậm hồi lâu, sắc trời cũng từ từ chuyển sang màu tối, mặt trời chói chang trên vòm trời cũng chậm rãi hạ xuống phía Tây.
Mặt trời đỏ au trong chốc lát, rồi hoàn toàn địa biến mất, thiên địa một lần nữa biến thành một mảnh u tối vắng lặng.
Nhưng hai mặt trăng trên cao vẫn cùng hô ứng trong bầu trời đêm.
Đống lửa bốc lên.
Một cái nồi đen lớn gác trên đống lửa, bên trong nước đang ục ục sôi trào.
Đoạn Vân ngồi một bên, thỉnh thoảng bỏ thêm củi vào đống lửa.
Giờ phút này tâm thần của hắn vẫn khó có thể bình tĩnh, lần này không phải vì chiến lực đáng sợ của Bộ Phương, mà bởi vì Bộ Phương công khai làm trước mặt hắn, dễ dàng cắt một con Địa Long khổng lồ thành từng miếng thịt, con Địa Long cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Kỹ thuật xẻ thịt, kỹ thuật dùng dao... Đoạn Vân hồi tưởng lại cũng tê dại da đầu.
Bộ Phương cũng không thu da của Địa Long, bởi vì Địa Long quanh năm sống dưới đất, da dày thịt béo, da Địa Long cũng không có chỗ lợi gì, cho nên sau khi Bộ Phương lột da, liền vứt bỏ da Địa Long.
Bữa tiệc này, Bộ Phương chuẩn bị làm thịt kho tàu Địa Long.
Đoạn Vân có chút hoảng hốt, nghe trong không khí tràn ngập ra hương vị nồng đậm, cùng với kỹ xảo nấu nướng thành thạo của Bộ Phương, hắn cũng không dám tin mình đang ở trong vùng đất thí luyện.
Vùng đất thí luyện này đối với đệ tử thiên tài của đại tông môn mà nói tính nguy hiểm tương đối nhỏ, nhưng Đoạn Vân hắn tu vi cũng không phải quá mạnh, vùng đất thí luyện này đối với hắn vẫn nguy hiểm.
Nhưng có thể dễ dàng thoải mái giống như Bộ Phương, biến vùng đất thí luyện thành phòng bếp của mình... Đoạn Vân hắn vẫn lần đầu gặp phải.
Màu thịt Địa Long tương đối tối, cho nên lúc Bộ Phương nấu nướng cũng không bỏ thêm những gia vị khác, màu thịt đã hết sức mê người, trong suốt óng ánh, vô cùng hút mắt.
Thịt Địa Long rất mềm, trong suốt óng ánh, bỏ vào trong bát còn rung động, giống như thịt đông.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, bóng loáng phát sáng, khiến cho người nhìn cảm thấy rất muốn ăn.
Bộ Phương nhìn đôi mắt trông mong chảy nước miếng của Đoạn Vân, tiện tay vứt cho hắn một đôi đũa.
Đoạn Vân tiếp lấy, nhìn Bộ Phương một cái, khuôn mặt cổ quái, cầm bát và chảo dao lúc nào cũng mang theo người.
Bộ Phương... không thật sự biến vùng đất thí luyện này thành phòng bếp nhà mình chứ?
Nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều, học theo Bộ Phương, gắp một miếng thịt Địa Long trong suốt còn bốc khói bỏ vào trong miệng.
Cảm giác tươi mới, giống như đông lạnh, tràn đầy co dãn, bắn vào miệng hắn, khiến hắn cảm thấy hưởng thụ.
Mùi thịt lan tràn trong miệng hắn, tràn vào bên trong khoang mũi, mùi thơm tựa hồ cũng hóa thành lớp áo bông cực dày bao bọc thân thể của hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tại sao món ăn này có thể ăn ngon như vậy!
Thì ra thịt Địa Long ngon như vậy...
Đoạn Vân vừa ăn, vừa than thở, miệng đầy dầu mỡ, hơn nữa con ngươi lại càng lóe sáng.
Càng ăn, Đoạn Vân càng khiếp sợ.
Lúc trước mùi vị Ma Khoai nướng vốn đã ngoài dự liệu của hắn, nhưng hàm lượng kỹ thuật nướng Ma Khoai thật ra cũng không cao, cho dù cao Đoạn Vân hắn cũng không nhìn ra, chỉ là Bộ Phương may mắn, cộng thêm mùi vị bản thân của Ma Khoai rất ngon mới nướng ra mỹ vị.
Nhưng thịt kho tàu Địa Long lần này thật sự do nấu nướng.
Động tác nấu nướng lưu loát như nước chảy mây trôi, quả thực quá đẹp mắt, quá tự nhiên.
Bộ Phương... thật sự là một vị đầu bếp!
Hắn đường đường là đệ tử của Luyện Đan Tông lại đánh không lại một đầu bếp... chuyện này quả thực quá chua xót.
Nhưng chua xót thì chua xót, ở trước mặt mỹ vị, Đoạn Vân hoàn toàn không khống chế được chính mình, có lần đầu tiên dĩ nhiên có lần thứ hai, hắn lại bị Bộ Phương lừa dối phun ra Đan Hỏa.
Lần này, Bộ Phương lại dùng Đan Hỏa của hắn để nướng thịt...
Lúc ấy Đoạn Vân cự tuyệt, bởi vì hắn đang nhớ lại tôn nghiêm của Luyện Đan Sư.
Nhưng nhớ đến mỹ vị của thịt kho tàu Địa Long, hắn cảm thấy tôn nghiêm của Luyện Đan Sư... có thể bàn sau.
Dù sao cũng bị ép đến mức nướng khoai lang, còn ngại nướng thịt sao?
Thịt Địa Long được Bộ Phương nướng thành màu đỏ sáng long lanh, nước mỡ lóe sáng, rơi xuống trên thịt nướng.
Mùi thịt nồng đậm tràn ngập ra, giống như từng con rắn nhỏ chui vào trong thân thể Đoạn Vân, khiến cho Đoạn Vân đang phóng lửa chảy nước miếng ròng ròng.
Mùi vị thịt nướng dùng Đan Hỏa nướng ra quả thực... quá thơm! Mùi thơm có năng lực hấp dẫn người nhìn.
Nghe mùi thơm, Đoạn Vân thiếu chút nữa không khống chế được hỏa thế, lay động một trận.
Bộ Phương cau mày nói:
- Bình ổn một chút, khống chế tốt hỏa thế, đừng gấp, tin tưởng mình, ngươi sẽ thành chuyên nghiệp.
Đoạn Vân gần như muốn hộc máu, trong lòng điên cuồng hét lên, ta không phải đồng tử thiêu lửa chuyên nghiệp! Ta là Luyện Đan Sư cao quý!
- A!
Khi thịt nướng Địa Long sắp sửa hoàn thành, trong Thập Vạn Đại Xuyên đột nhiên truyền ra tiếng nổ kịch liệt, ở vị trí phát nổ có ánh lửa phóng lên cao, hỏa quang che khuất bầu trời, đêm tối cũng chiếu rọi thành ban ngày.
Đoạn Vân cả kinh:
- Cái này... Chẳng lẽ ‘Vạn Thú Viêm’ xuất thế rồi?
Bộ Phương liếc nhìn phương hướng hỏa quang phát sáng, sau đó bình tĩnh quay đầu, nhìn thịt Địa Long đang được nướng thành màu đỏ bừng, nhíu mày.
- Tập trung chú ý, hỏa thế phải ổn, cho dù Vạn Thú Viêm xuất thế, chúng ta cũng phải nướng thịt cho tốt đã.