Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 394: Mượn lửa nướng... khoai lang

Chương Trước Chương Tiếp

Đoạn Vân chưa bao giờ để Bộ Phương vào trong mắt, trong mắt hắn, nếu như không phải Chí Tôn, căn bản cũng không cần thiết coi trọng.

Trong vùng đất thí luyện này, Đoạn Vân rất tự tin, hắn tuyệt đối có thể là vô địch trong tồn tại đồng cấp, dưới Chí Tôn trong tay hắn đều có thể dễ dàng chém giết.

Sự tự tin của hắn đến từ chính bối cảnh và nền tảng thực lực của bản thân.

Nhưng cái nồi đen trước mắt này... hoàn toàn đập nát bấy tự tin của hắn, khiến cả người hắn cũng lộ ra vẻ ngỡ ngàng.

Một cái nồi mà thôi, hắn cảm thấy chỉ cần một đập là có thể đập cho nát bấy.

Nhưng sự thật luôn tàn khốc như vậy.

Một chưởng của Đoạn Vân vỗ vào cái nồi đen, ngoài dự liệu của hắn, cái nồi đen vẫn không nhúc nhích, lực phản chấn khổng lồ khiến cho hắn cảm thấy bàn tay tê dại, nhưng cái nồi đen vẫn bình yên vô sự.

Hắn ngây dại, lực đạo khổng lồ đè lại cánh tay hắn, khiến cái nồi đen đè ép cánh tay hắn đập vào đầu hắn.

Đang...

Một thanh âm dễ nghe vang lên, đầu Đoạn Vân bị một đập như vậy, cả người cũng trở nên choáng váng, ở trước mắt hắn, phảng phất có vô số ngôi sao đang bay lượn.

Trong tai hắn có tiếng vù vù vang dội không dứt, trước mắt là sương mù, bên tai vù vù, cả người cũng ngây dại.

Bộ Phương đưa tay nắm nồi Huyền Vũ, tiến tới trước mặt Đoạn Vân.

Tu vi của Đoạn Vân dù sao cũng mạnh mẽ tuyệt đối, nồi Huyền Vũ đập như vậy, mặc dù hắn có chút choáng váng, nhưng Đoạn Vân rất nhanh khôi phục khuynh hướng như cũ, người này còn cường hãn hơn Huyết Vệ bát phẩm ban đầu.

Tầm mắt mơ mơ màng màng, Đoạn Vân rốt cục thấy rõ hình ảnh trước mắt, một khuôn mặt không chút thay đổi rơi vào tầm mắt của hắn.

Hắn phục hồi tinh thần, con ngươi co rụt.

- Lại không ngất... vậy thử thêm một lần nữa.

Bộ Phương thì thầm, bởi vì cả hai đứng rất gần, câu thì thầm của Bộ Phương hoàn toàn rơi vào trong tai Đoạn Vân.

Khóe miệng Đoạn Vân kéo lên, há miệng muốn nói điều gì, nhưng Bộ Phương căn bản mặc kệ hắn.

Cầm nồi Huyền Vũ, “đangg một tiếng, Đoạn Vân bị chảo nồi một lần nữa đánh cho bất tỉnh rồi.

Với tu vi bát phẩm Chiến Thần của hắn lại bị một cái nồi đánh cho bất tỉnh, giờ phút này nội tâm Đoạn Vân tuyệt đối rơi lệ.

Bộ Phương một tay nắm nồi Huyền Vũ, một tay nắm Đoạn Vân bị hắn đánh cho bất tỉnh, đứng tại chỗ.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cũng theo Đoạn Vân ngất đi mà từ từ tiêu tán.

Xoẹt!

Từ chỗ rừng sâu phía xa, truyền ra một tiếng dây cung xé rách.

Một mũi tên phát sáng lóe ra chân khí nhanh như lưu tinh bắn về phía đầu Bộ Phương.

Uy thế của mũi tên này vô cùng đáng sợ, so với những đệ tử Hạo Thiên Tháp trước đó cũng cường đại hơn rất nhiều.

Bộ Phương cảm nhận được một trận kình phong xé gió mà đến, giống như muốn cắt rách da thịt của hắn.

Hắn theo bản năng cầm nồi Huyền Vũ chắn trước người.

Đinh!

Thanh âm vô cùng thanh thúy vang lên, mũi tên đập vào nồi Huyền Vũ, mang theo một trận hỏa tinh, bắn ra, rơi xuống phía xa.

Trong tay Bộ Phương khói nhẹ lượn lờ, sau đó nồi Huyền Vũ biến mất không thấy gì nữa.

Bộ Phương thở ra một hơi, lắc lắc cái tay có chút tê dại, túm lấy Đoạn Vân đã ngất đi và Sư Đầu Ma Khoai trong tay Đoạn Vân xoay người rời đi.

Tiểu Bạch giơ cánh tay người máy của mình gãi gãi cái đầu tròn ục, trong con mắt cơ giới quang mang tử sắc cũng biến mất, hóa thành hồng nhuận.

Nhìn bóng lưng Bộ Phương rời đi, những người khác cũng không có lá gan tiến lên nói gì.

Chỉ cần hai đập đã đập hôn mê một cường giả bát phẩm Chiến Thần đè áp nhiều cường giả Hạo Thiên Tháp vô cùng sợ hãi, người cầm cái nồi đen đó rốt cuộc là ai? Tại sao có thể đáng sợ như vậy? !

Sắc mặt Diệp Bàng tràn đầy kích động, thì ra Bộ Phương lại là một cường giả thâm sâu khó lường... hắn quả thật đã nhìn nhầm rồi.

Nữ tử và nam tử nghiêm túc lại có chút lúng túng, bọn họ nhớ tới lời khuyên lúc trước đối với Bộ Phương nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

Ban đầu bọn họ cho rằng là bọn họ cứu Bộ Phương trước miệng sói, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, cho dù không có bọn họ, đám sói đó cũng hóa thành thức ăn của Bộ Phương.

Bọn họ có chút tự mình đa tình, hơn nữa còn giả bộ mạnh mẽ trước mặt cường giả như vậy...

Thật ngại ngùng.

May nhờ Bộ Phương cũng không để ý tới bọn họ, nếu không bọn họ thật sự không biết phải làm sao đối mặt với Bộ Phương.

Ào ào.

Mấy thân ảnh từ trong rừng rậm bay nhanh đến, phía trước là một vị thiếu nữ dung nhan xinh đẹp.

- Tỷ!

Diệp Bàng nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, nhất thời ánh mắt sáng lên, vẫy tay về phía cô gái, la lên.

Diệp Tử Lăng nhìn bộ dạng vô cùng chật vật của mọi người, và nhiệt lượng còn tràn ngập trong không khí, trong lòng thoáng ớn lạnh, không nghi ngờ gì, nàng tới trợ giúp hơi trễ.

Nhưng trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, bởi vì trước khi nàng đuổi đến, vẫn thấy được một bóng lưng đứng phía trước Diệp Bàng, tấm lưng nàng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng khi chạy tới gần thân ảnh đó đã biến mất không thấy.

Cảm giác tấm lưng có chút quen thuộc... Diệp Tử Lăng nhíu chân mày, cẩn thận suy nghĩ, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không có đầu mối gì, dù sao nàng chỉ thoáng nhìn qua.

Không nghĩ ra nàng cũng lười suy nghĩ, thấy nhiều cường giả Hạo Thiên Tháp còn sống nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có không ít đệ tử bỏ mạng, nhưng ít nhất người sống cũng rất nhiều.

- Tiểu tử ngươi biết điều trở về cho ta, lần này thật sự thiếu chút nữa hù chết tỷ rồi!

Diệp Tử Lăng mặc dù ngẩn ngơ, nhưng trước mặt Diệp Bàng vẫn bày ra bộ dạng tỷ tỷ, bất mãn quát lớn.

Hoàn toàn không giống với dáng vẻ khi nàng theo duôi phía sau Nghê Nhan.

Diệp Bàng nhếch nhếch miệng, sau đó bắt đầu hưng phấn kể lại với Diệp Tử Lăng chiến đấu vừa rồi, đặc biệt miêu tả bộ dạng bí hiểm của Bộ Phương vô cùng nhuần nhuyễn.

...

Đoạn Vân cảm thấy xóc nảy, đầu giống như muốn nổ tung.

Hít một hơi khí lạnh, hắn chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn thấy bầu trời tối đen không ngừng quay ngược, nơi xa đã có chút ánh sáng trời hiện lên.

Đăng đăng đăng...

Đoạn Vân cảm giác đầu óc của mình phảng phất đang không ngừng phập phồng, ma sát trên mặt đất, vô cùng đau đớn.

Tỉnh táo lại ánh mắt hắn không ngừng trợn to, sau đó rốt cục phát hiện, mình tựa hồ đang bị nắm chân kéo trên mặt đất...

Tư thế này có chút mất mặt…

Đoạn Vân cảm thấy vô cùng nhục nhã, cho nên hắn bắt đầu giãy dụa.

- Ngươi là ai? Buông ra!

- Ngươi biết ta là ai sao? Điêu dân của vùng đất thí luyện!

Bộ Phương nắm chân Đoạn Vân, chợt phát hiện phía sau Đoạn Vân tựa hồ đã tỉnh lại, líu ríu không ngừng.

Bộ Phương nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nam tử tóc xám đang chăm chú nhìn mình, khóe miệng nhếch lên, trong tay khói nhẹ lượn lờ, cái nồi Huyền Vũ nặng nề một lần nữa hiện lên.

Đoạn Vân hoảng sợ nhìn cái nồi đen, lại nhìn Bộ Phương sắc mặt không chút thay đổi, sau đó phát hiện cái nồi đen trong mắt hắn lớn hơn.

Đông... Hắn lại bị đánh cho bất tỉnh.

Nhưng với thể chất của hắn rất nhanh tỉnh lại, Bộ Phương cau mày lại gõ một hồi.

Khi tỉnh lại lần thứ ba, Đoạn Vân không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên mặt đất, tùy ý để Bộ Phương kéo đi.

Đoạn Vân không lải nhải, Bộ Phương cũng lười đánh cho hắn bất tỉnh, rất nhanh đi ra khỏi sơn cốc, tìm một vị trí không tệ, mới thả Đoạn Vân xuống.

Trên bầu trời sắc trắng ngày càng rõ, rất nhanh ánh mặt trời bắt đầu từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua lá cây, chiếc xuống mặt đất.

Đoạn Vân rốt cục cảm thấy cảm giác bị cái nồi đen áp bách biến mất, vùng vẫy trên mặt đất, xoa xoa lên cái đầu đã sưng lên mấy cục, bi phẫn nhìn thân ảnh nơi xa.

Nhìn đạo thân ảnh kia, Đoạn Vân càng thêm bi phẫn.

Bởi vì hắn phát hiện Sư Đầu Ma Khoai mình cướp được từ trong tay đám cường giả Hạo Thiên Tháp lại rơi vào trong ác ma cầm nồi!

Ác ma cầm nồi quan sát Sư Đầu Ma Khoai trong chốc lát, cuối cùng mới quay đầu lại, nhìn về phía hắn, ánh mắt phát sáng, khiến cho hắn có một dự cảm xấu.

- Có muốn thưởng thức một chút mỹ vị nhân gian không?

Ác ma thản nhiên nói.

Đoạn Vân ngẩn ngơ:

- Sao?

- Đừng sợ, chẳng qua cho mượn lửa nướng một chút khoai lang... à không, Ma Khoai.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)