Hai mặt trăng rằm treo cao trên hư không tối đen, hàng vạn ngôi sao thi nhau lóe sáng, trên vòm trời thỉnh thoảng có một đạo lưu tinh hoa phá thiên xẹt qua, giống như một cục đá rơi vào trong hồ nước, khiến mặt hồ rung động.
Tây Huyền Thành sừng sững đứng trên bình nguyên yên tĩnh, mang theo cảm giác cổ thành nặng nề và cổ xưa.
Bên ngoài Tây Huyền Thành có hai đạo thân ảnh mặc trường bào màu đen, chậm rãi đi đến, bước chân của hai người giống như trượt đi, mỗi một bước đều sẽ đẩy thân thể đi rất xa.
Ào ào.
Gió mạnh phần phật thổi qua, thổi rơi mũ một người trong đó, lộ ra một khuôn mặt lạnh như băng.
- Môn chủ...cách đây không xa chính là Tây Huyền Thành, chúng ta phải vào đó sao?
Đại Tế Ti nhìn thân ảnh không thể cảm ứng khí tức bên cạnh, cung kính hỏi.
- Mục tiêu của chúng ta là đường dẫn có thể luyện hóa mấy chục vạn tinh phách trong Vong Hồn Châu, vào thành làm gì? Tinh phách trong Vong Hồn Châu đã đầy rồi, không cần đồ sát hàng loạt dân trong thành để gia tăng tinh phách.
Thanh âm khàn khàn từ trong miệng thân ảnh truyền đến, Đại Tế Ti nhất thời gật đầu.
Hai người chỉ bình thản liếc mắt nhìn Tây Huyền Thành, sau đó vòng qua thành trì cổ xưa này, đi về phía sông núi liên miên phía sau Tây Huyền Thành.
Mục tiêu chuyến đi này của bọn họ là Thập Vạn Đại Xuyên.
...
- Tại sao ngươi? ! Ngươi còn chưa trốn? !
Diệp Bàng giờ phút này đầu đầy mồ hôi, cố gắng thúc dục chân khí trong cơ thể chống cự lại Liệt Điểu gầm thét hỏa diễm trong hư không, hắn vốn cũng giống những người khác cho rằng có viện quân xuất hiện, nhưng không ngờ người xuất hiện lại là đầu bếp gặp được lúc trước.
Diệp Bàng thật ra rất coi trọng Bộ Phương, hoặc nói hắn rất coi trọng tài nấu nướng của Bộ Phương, ít nhất loại cháo màu đỏ trong nồi đã hoàn toàn chinh phục hắn.
Trước khi đi hắn từng khuyên Bộ Phương rời khỏi Thập Vạn Đại Xuyên, tránh lãng phí tính mạng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Bộ Phương lại là người chạy tới, không thấy người đang ở trong đại chiến sao? Không nhìn thấy nơi này vô cùng nguy hiểm sao?
Diệp Bàng cảm ứng được ba động chân khí từ trên người Bộ Phương cũng không kịch liệt, theo hắn thấy, Bộ Phương có lẽ chỉ là một tứ phẩm Chiến Linh, nhiều lắm là ngũ phẩm Chiến Vương.
Loại tu vi này ở Thập Vạn Đại Xuyên, căn bản không là gì.
Bộ Phương cầm thịt sói nướng vàng óng ánh, thịt nướng vẫn tỏa ra mùi thơm bốn phía, mùi hương tràn ngập, Bộ Phương vừa đi vừa cắn một miếng thịt sói.
Mùi vị có thể xử lý, nhưng vị của thịt này quả thật vô cùng tệ, cho dù đã được Bộ Phương đặc biệt xử lý vẫn không thể khiến cho thịt sói này trở nên mềm non hơn một chút.
Cái này dù sao cũng là thuộc tính của nguyên liệu nấu ăn, Bộ Phương muốn thay đổi cũng không được.
Cắn thêm mấy miếng, Bộ Phương cảm giác có chút tẻ nhạt vô vị.
- Này! Ngươi đừng đi về phía trước!
Diệp Bàng khó khăn hét lớn.
Bộ Phương rốt cục cũng nghe được tiếng hét của Diệp Bàng, quay đầu nhìn về phía Diệp Bàng đang đau khổ chống đỡ Liệt Điểu, trên mặt khẽ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Thật tình cờ, ngươi cũng ở đây sao.
Bộ Phương nói.
Tình cờ... Tình cờ cái đầu của ngươi! Không thấy tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm sao?
Bộ Phương cũng không phải không nghĩ ra, nhưng nhìn thấy Sư Đầu Ma Khoai này vẫn không kìm lòng được đi ra.
Thanh niên tóc xám kia vẫn luôn quan sát Bộ Phương, tựa hồ có chút ngạc nhiên Bộ Phương là người nào.
Hắn thấy Tiểu Bạch mập ục ục phía sau Bộ Phương, tròng mắt nhất thời nhảy lên:
- Người của Khôi Tông?
Khôi Tông gì Bộ Phương dĩ nhiên không rõ lắm, cho nên Bộ Phương cũng chưa trả lời hắn, chẳng qua ánh mắt kỳ dị ngó chừng Sư Đầu Ma Khoai.
- Không... Ngươi không phải người của Khôi Tông, đây cũng không phải Đồng Thi Khôi, cái thứ mập như quả bóng này là vật gì ?
Lực chú ý của thanh niên tóc xám không đặt trên người Bộ Phương, ngược lại rơi xuống người Tiểu Bạch phía sau Bộ Phương.
Con mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên, quét về phía thanh niên tóc xám.
Tròng mắt thanh niên tóc xám cũng co rụt lại, từ trên người con rối này hắn có thể cảm ứng được một cảm giác tim đập nhanh..
Bộ Phương tiếp tục cất bước.
Thanh niên tóc xám cau mày, lạnh giọng quát:
- Cút!
Tiếng quát này khiến cước bộ của Bộ Phương thoáng dừng lại, lạnh nhạt quét nhìn thanh niên tóc xám, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
- Muốn chết...
Thanh niên tóc xám thầm cười lạnh, nếu không phải người của Khôi Tông, vậy thì phải giết.
Theo tay vung lên, Liệt Diễm Điểu đang áp bách cường giả Hạo Thiên Tháp nhất thời cất tiếng gáy, giương cánh nghiền áp về phía Bộ Phương.
Muốn đốt cháy Bộ Phương thành tro bụi.
Ánh mắt Tiểu Bạch thoáng cái biến thành màu tím, muốn xuất thủ nhưng bị Bộ Phương ngăn lại.
Bộ Phương nhìn Liệt Diễm Điểu gầm thét, có chút hưng phấn.
Trong tay hắn khói nhẹ lượn lờ, nhất thời nồi Huyền Vũ lơ lửng trước mặt hắn, nồi Huyền Vũ khẽ xoay tròn, sau đó dưới ý niệm của Bộ Phương, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Liệt Diễm Điểu gầm thét trong nháy mắt hoàn toàn bao trùm Bộ Phương.
- Ầm! !
Hỏa diễm ngập trời đốt cháy, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Tròng mắt đám người của Hạo Thiên Tháp cũng co rụt lại, trong lòng có chút phát sợ.
Ngọn lửa của thanh niên tóc xám mặc dù không phải Thiên Địa kỳ hỏa, nhưng uy năng cũng vô cùng đáng sợ.
Vùng đất Nam Cương chưa từng nghe nói có người như vậy.
- Tên này chết chắc.
Nữ tử của Hạo Thiên Tháp lúc trước nhìn vị trí Bộ Phương, ngọn lửa cuồn cuộn chiếu rọi dung nhan của nàng, hóa thành màu đỏ.
Đáng tiếc... Diệp Bàng khẽ thở dài, hắn thật sự thưởng thức tài nấu nướng của Bộ Phương, đáng tiếc đầu bếp ưu tú như vậy lại bỏ mạng ở đây.
Những người khác của Hạo Thiên Tháp ngược lại không suy nghĩ nhiều, đối với bọn hắn, Bộ Phương có cũng được mà không có cũng không sao.
Hiện tại điều bọn họ để ý là làm thế nào chạy trốn khỏi nam tử tóc xám này...
Nam tử tóc xám mặc dù chỉ có bát phẩm tu vi, nhưng cộng thêm ngọn lửa kỳ lạ, chiến lực có thể ép cửu phẩm, bọn họ căn bản không phải đối thủ.
Một vị cường giả như vậy xuất hiện trong Thập Vạn Đại Xuyên, bọn họ phải trở lại Hạo Thiên Tháp báo cho cường giả trong tháp.
- Để ta giữ chân hắn, các ngươi chạy mau, nhất định phải còn sống trở về!
Trong con ngươi trưởng lão Hạo Thiên Tháp bỗng hiện ra vẻ quyết đoán.
Sau đó đứng dậy, chắn trước người mấy vị đệ tử.
Sắc mặt những đệ tử này có chút bi thương, nhưng không lay chuyển được trưởng lão, không thể làm gì khác hơn là quyết đoán quay đầu tính toán rời đi.
- Muốn đi... Ở trước mặt Đoạn Vân ta giả bộ bị ép còn muốn đi?
Thanh niên tóc xám cười lạnh một tiếng, tay khẽ vẫy, nhất thời những ngọn lửa biến đổi hỏa thế, đột nhiên phóng lên cao, hóa thành bàn tay hỏa diễm khổng lồ.
Bàn tay hỏa diễm hừng hực thiêu đốt đập về phía đám người Diệp Bàng.
Nhưng khi tất cả hỏa diễm thoát khỏi vị trí của Bộ Phương, Đoạn Vân bỗng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ở đó, đạo thân ảnh cao gầy kia vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
- Tại sao ngươi không bị Đan Hỏa của ta đốt thành tro bụi?
Đoạn Vân khó tin kinh hô, kinh hãi không dứt, thủ đoạn của hắn như thế nào hắn là người rõ ràng nhất.
Đan Hỏa mặc dù kém hơn Thiên Địa Huyền Hỏa, nhưng khi hắn thúc dục, cho dù là bát phẩm Chiến Thần cũng sẽ bị đốt cháy tử vong, chớ nói chi một người có khí tức tựa hồ không phải mạnh như Bộ Phương.
Không chỉ Đoạn Vân, tất cả mọi người của Hạo Thiên Tháp đều kinh hãi muốn rớt cằm xuống đất.
Đặc biệt là Diệp Bàng và nữ tử kia, vốn bọn hắn thấy Bộ Phương có thể đã sớm bị ngọn lửa đốt cháy thành tro bụi, nhưng sự thật lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Hắn không có chuyện gì sao?
Diệp Bàng mở to mắt.
Bộ Phương thản nhiên đứng tại chỗ, cau mày, trong mắt mơ hồ có vẻ thất vọng.
Trên đỉnh đầu lơ lửng nồi Huyền Vũ đen nhánh, lúc trước Đan Hỏa của Đoạn Vân dâng lên, đều đụng vào nồi Huyền Vũ.
Bộ Phương vốn muốn thử xem, ngọn lửa màu đỏ này có thể thúc dục nồi Huyền Vũ hay không, nhưng cháy một lúc lâu, ngay cả nhiệt độ của nồi Huyền Vũ cũng không xảy ra biến hóa.
Rất hiển nhiên... giống như lời Hệ Thống, muốn thúc dục nồi Huyền Vũ phải sử dụng Thiên Địa Huyền Hỏa.
- Ngươi có thể ngăn cản Đan Hỏa của ta? Xem ra Đoạn Vân ta đã nhìn nhầm người... Ngươi ẩn dấu quá kỹ đấy!
Sắc mặt Đoạn Vân trở nên lạnh lùng, sau đó sờ ấn phù, bàn tay hỏa diễm vốn muốn đập về phía đệ tử Hạo Thiên Tháp lại chuyển hướng về phía Bộ Phương.
Giác quan của Bộ Phương đối với Đoạn Vân không tốt.
Hắn chỉ từ trong bụi cây đi ra, nhìn thoáng qua Sư Đầu Ma Khoai, Đoạn Vân muốn ra tay giết hắn, Bộ Phương cảm thấy không biết nói gì, bởi vì không biết nói gì, cho nên vô cảm.
Ầm! !
Bàn tay hỏa diễm che trời đập xuống, cả mặt đất tựa hồ cũng bị ngọn lửa hừng hực thieeu cháy, bị ngọn lửa đầy trời bao trùm.
Lần này hẳn chết chắc rồi...
Đoạn Vân thở ra một hơi, uy lực của một chưởng này mạnh hơn ngọn lửa Liệt Điểu tùy ý thúc dục lúc trước rất nhiều, hắn cũng không tin Bộ Phương có thể còn sống.
Chỉ riêng nhiệt độ cực nóng của Đan Hỏa thiêu đốt này người bình thường cũng không thể thừa nhận được!
Ngọn lửa càng phát càng cường thịnh khiến khóe miệng các đệ tử Hạo Thiên Tháp cũng mãnh liệt co rút.
Vừa rồi nếu một chưởng này đập về phía bọn họ, có thể giờ phút này bọn họ đã bị đốt cháy thành tro bụi đầy đất rồi.
- Lần này... lần này có lẽ chết chắc rồi?
Diệp Bàng có chút không xác định nhìn mặt đất đang bị ngọn lửa đốt cháy.
Song, đôi mắt của hắn rất nhanh co rụt, bởi vì trong ngọn lửa có một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra.
Da thịt cả người Đoạn Vân cũng đột nhiên căng cứng, nhìn ngọn lửa kia.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đột nhiên bị xé nứt.
Một cái nồi khổng lồ từ trong ngọn lửa chậm chạp bay ra, đánh tới hướng Đoạn Vân.
Cái nồi quỷ gì đây?
Đoạn Vân ngẩn ngơ, theo bản năng tính toán đánh bay cái nồi đen chướng mắt này.
Khi bàn tay của hắn đánh lên cái nồi đen, phía sau cái nồi hiện ra một khuôn mặt không chút thay đổi.
Bộ Phương cầm cái nồi, hời hợt đập xuống hướng Đoạn Vân.