Một tiếng thú rống vang lên, một con Thương Lang gầm thét vọt tới hướng Bộ Phương tựa hồ đang ngẩn người, giương nanh múa vuốt há miệng sói dữ tợn.
- Súc sinh này... Muốn chết!
Một vị nam tử vẻ mặt lạnh lùng đứng trên cành cây nhất thời nhíu mày, quát một tiếng, kéo trường cung trong tay, dây cung bắn ra, một mũi tên phát sáng gào thét mà ra, lao về phía Thương Lang đang vọt tới chỗ Bộ Phương, trong nháy mắt liền xuyên thủng.
Thương Lang bị hung hăng đính trên mặt đất, hãm sâu vào trong, tiếng kêu rên quanh quẩn bên tai.Bộ Phương.
Bộ Phương bình thản liếc nhìn Thương Lang này, lại ngẩng đầu nhìn mấy người đang đứng ngạo nghễ trên cành cây, khẽ cau mày.
Làm gì vậy? Những người này tới tranh giành thức ăn hay sao?
Những Thương Lang khác trong tiếng rút gào tục tằn rối rít rút đi, khu rừng rậm vốn tràn đầy sát khí một lần nữa trở nên vắng lạnh.
Mấy đạo nhân ảnh rơi xuống đất, đi tới vị trí của Bộ Phương.
- Ngươi là người của thôn trang ngoài núi sao? Làm sao ngươi dám một mình chạy đến Thập Vạn Đại Xuyên, nơi này không phải nơi người như các ngươi có thể tới?
Nam tử nghiêm túc cau mày quát Bộ Phương.
Còn lại một nam một nữ cũng ẩn ý nhìn hắn.
- Các ngươi không phải tới tranh giành thức ăn sao?
Bộ Phương ngẩn ngơ, sau đó mới nghi ngờ hỏi.
Thức ăn? Thức ăn gì...
Ba người nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn mấy xác sói nằm trên mặt đất, chân mày khẽ động...
- Ngươi nói đám Thương Lang này? Ha ha... Chúng ta tới cứu ngươi!
Cô gái mặc trường bào có in hình tiểu tháp có chút buồn cười nhìn Bộ Phương, thức ăn? Tranh giành thức ăn với một phàm nhân? Chưa nói đến bọn họ có thân phận gì, chỉ nói thịt Thương Lang khó ăn này, người nào ăn no rỗi việc đi tranh đoạt với ngươi.
Nhìn bộ dạng lúc trước của ngươi bị đám sói hù dọa không thể động đậy, rốt cuộc ai mới là thức ăn?
- A... đa tạ các vị cứu giúp, những Thương Lang để lại cho tại hạ sao.
Bộ Phương gật đầu, nếu không phải tới tranh giành thức ăn với hắn, mọi chuyện đều dễ nói.
Thái Đao trong tay Bộ Phương lại chuyển, hóa thành khói nhẹ tiêu tán, sau đó hắn bình tĩnh cầm một xác sói nằm trên mặt đất, nâng xác sói đi tới trước đống lửa.
Nữ tử tức giận... Người nầy làm sao lại không biết phân biệt như vậy? Chúng ta rõ ràng tới cứu hắn?
- Sư tỷ... Ngươi không cảm thấy đồ trong nồi đó quá thơm sao?
Một nam tử dáng vẻ thanh niên hít hít mũi, ánh mắt sáng lên nhìn cháo Xà Hoàn Long Huyết đang sôi trào gác trên đống lửa phía xa.
Nàng nghe nam tử thanh niên nói, cũng theo bản năng hít hít mũi, sau đó ánh mắt khẽ mở lớn.
- Quả thật... rất thơm.
- Sư tỷ, chúng ta qua đó ăn đi, dù sao chúng ta cứu hắn, xem như hắn tạ lễ cho chúng ta.
Thanh niên cười hì hì đi tới bên cạnh Bộ Phương.
Nử tử cũng có chút bất đắc dĩ, sư đệ này của nàng chính là một kẻ ăn hàng chính hiệu.
Ba người đều ngồi trước mặt Bộ Phương, vây quanh đống lửa, hết sức tự nhiên.
Bộ Phương có chút quái dị nhìn ba người này, có ý gì? Không phải nói không tranh giành thức ăn sao?
- Tiểu tử, ngươi cũng biết Thập Vạn Đại Xuyên có nhiều nguy hiểm, đợi trời vừa sáng ngươi hãy rời khỏi đây, đây không phải nơi một người như ngươi có thể tới.
Thanh niên nghiêm túc nói với Bộ Phương.
- Oa! Đại sư huynh!... Cháo này rất dễ ăn!
Thanh niên nghiêm túc còn chưa nói hết, đã bị thanh niên ăn hàng cắt lời, hắn cau mày nhìn sang, chỉ thấy thanh niên ăn hàng đang hớn hở cầm cái thìa ăn cháo, vừa ăn vừa kinh hô.
- Còn thể thống gì! Diệp Bàng quy củ cho ta, đừng để mất thể diện của Hạo Thiên Tháp!
Thanh niên nghiêm túc không vui nói.
Thanh niên ăn hàng sắc mặt nhất thời cứng đờ, lúng túng ngồi xuống.
Ba người ngồi bên cạnh Bộ Phương một lát, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bỗng nhiên nam tử nghiêm túc biến sắc, lấy ra một miếng ngọc bội đang phát sáng, đứng lên.
- Trưởng lão có lệnh hiệu triệu, chúng ta lập tức phải qua đó.
Nam tử nghiêm túc cau mày, sau đó nhìn Bộ Phương nói:
- Tiểu tử, sớm rời khỏi đây đi, quý trọng tính mạng của mình.
- Hừ...
Còn cô gái hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
- Ngươi là đầu bếp sao? Cháo này mùi vị rất ngon, nghe lời đại sư huynh của ta sáng sớm ngày mai rời khỏi đây đi, nếu không ngươi chết, tài nghệ nấu ăn có phải là đáng tiếc.
Thanh niên ăn hàng cười hì hì nói với Bộ Phương, cũng không đợi Bộ Phương đáp lại, đi theo hai người phía trước rời đi.
Bộ Phương có chút bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng ba người.
Sau đó hắn nghiêng đầu lại, trong tay Long Cốt Thái Đao lại một lần nữa hiện ra, một đao đi xuống, dễ dàng lột sạch lớp da Thương Lang, thủ nghệ này... Nếu như ba người lúc trước nhìn thấy, tuyệt đối sẽ khiếp sợ.
Đây là da của Thương Lang cấp năm, có thể nhẹ nhàng lột xuống như vậy... Đã không đơn thuần là vấn đề tài nướng, tu vi tuyệt đối không bình thường.