Đêm tối ở Thập Vạn Đại Xuyên vô cùng yên tĩnh, đi lại trong sơn đạo này, có thể cảm thụ được cảm giác lạnh như băng do gió núi thổi đến, càng đi vào trong thì càng lạnh như băng.
Vừa vào Đại Xuyên, không khí đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Trên con đường nhỏ hẹp phủ kín lá rụng, lá rụng mục nát, tỏa ra một mùi vị nồng đậm đặc biệt, mang theo chút vị chua, lại giống như ủ rượu.
Trong yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, tiếng côn trùng lúc trầm lúc bổng, phảng phất tạo thành một đạo hòa âm dễ nghe.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Bộ Phương chân đạp lên lá rụng rơi đầy đất, những lớp lá rụng này giống như một tầng xốp áo bông, dẫm lên trên, sẽ hơi lún xuống, mang đến một cảm giác đặc biệt.
Ánh trăng tựa hồ cũng bị lá cây rậm rạp che phủ, những cây cổ thụ che khuất bầu trời, bởi vì sinh trưởng trong Thập Vạn Đại Xuyên nguyên thủy, mỗi gốc cây cổ thụ đều phát triển hết sức sum xuê.
Những thân cành giương nanh múa vuốt, giống như những con ác ma đang giơ nanh vuốt của mình.
Đi lại trong hoàn cảnh này, trong lòng người nào cũng sẽ có chút sợ hãi.
Nhưng phía sau Bộ Phương có Tiểu Bạch, cũng an tâm hơn không ít.
Vỗ vỗ bụng Tiểu Bạch, Bộ Phương giống như tăng thêm một chút can đảm cho mình, tiếp tục đi về phía trước.
Thập Vạn Đại Xuyên mặc dù đáng sợ, nhưng nơi này sản vật phong phú, đó là sự thật không thể chối cãi.
Đi vài bước, lỗ mũi Bộ Phương khẽ động, chân mày cau lại, ánh mắt nhìn về một cọng cỏ nhỏ bị kẹp giữa hai gốc cây cổ thụ trên một sườn núi cách đó không xa.
Đó một gốc cây linh thảo màu đỏ tươi, tản ra mùi vị gay gay, giống như máu tanh, làm cho đầu mũi người ta không khỏi nhăn lại.
- Tâm Huyết Thảo... Đây một gốc cây linh thảo cấp năm.
Ánh mắt Bộ Phương sáng lên, chậm rãi đi tới phía trước gốc linh thảo.
Tâm Huyết Thảo mặc dù màu đỏ tươi, nhưng dáng vẻ thật sự rất đẹp, thân thể chập chờn lay động giống như mỹ nữ xinh đẹp, phía trên có những vết lốm đốm, đẹp không sao tả xiết.
Xì xì...
Phía sau vẻ xinh đẹp, dĩ nhiên cũng có sát ý đáng sợ.
Một con rắn nhỏ cả người màu đỏ từ phía sau sườn núi chậm rãi chui ra, lớp vảy màu đỏ tươi khắp người giống như phát ra tia sáng.
Cái lưỡi màu đen khẽ thò ra thụt vào, đưa mắt nhìn Bộ Phương.
Một con linh thú cấp năm, Bộ Phương sửng sốt, nhưng rất nhanh nghĩ thông, dù sao cũng linh thảo, cho dù chỉ là linh thảo cấp năm, cũng là bảo bối hiếm có, dĩ nhiên sẽ được linh thú thủ hộ.
Điều này tựa hồ cũng là nguyên nhân tại sao Thập Vạn Đại Xuyên lại nguy hiểm như vậy.
Bởi vì bên trong đều có bảo bối, những bảo bối này sẽ mang theo những linh thú, những linh thú này lại thủ hộ những bảo bối này.
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, cùng sinh tồn.
Con rắn màu đỏ nhìn Bộ Phương hồi lâu, sau đó con mắt rắn co rụt, gào thét một tiếng, giống như tia chớp bắn về hướng Bộ Phương.
Đối với những kẻ dám mơ ước bảo bối của nó đều phải chết.
Con rắn nhỏ này rất hung mãnh, tốc độ cực nhanh, lục phẩm Chiến Hoàng bình thường đối mặt với con rắn nhỏ huyết sắc có thể cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Nhưng Bộ Phương vẫn rất bình tĩnh.
Hắn hiện giờ có thể được xưng là nam nhân của Chiến Thánh.
Thất phẩm Chiến Thánh có chỗ cường đại của thất phẩm Chiến Thánh.
Ngay cả trang phục Trù Thần hắn cũng lười sử dụng, vận khởi chân khí, khi con rắn nhỏ bắn đến, bàn tay rất nhanh chộp ra, bàn tay của hắn hóa móng vuốt, một phát bắt được cổ con rắn nhỏ.
Nhìn màu sắc của con rắn nhỏ này có thể biết được đây là một con rắn kịch độc.
Bộ Phương dĩ nhiên cũng phải cẩn thận.
Chân khí phun ra, tròng mắt Bộ Phương ngưng tụ, dùng thủ pháp đặc biệt vặn gãy cổ con rắn nhỏ, thân thể con rắn run lên, hữu khí vô lực gào thét, mềm nhũn nằm sấp trong tay Bộ Phương.
Thân là một đầu bếp, xử lý những nguyên liệu nấu ăn này... dĩ nhiên có kỹ xảo của hắn.
Hai tay nắm đầu rắn và đuôi rắn, nhẹ nhàng cuốn con rắn nhỏ thành một đống, tiện tay thu nhập vào bên trong túi không gian Hệ Thống.
Không có thủ hộ linh thú quấy nhiễu, Bộ Phương rất nhẹ nhàng hái gốc linh thảo xuống, tinh khí bàng bạc từ phía trên linh dược tuôn ra, khiến cho Bộ Phương thoáng sợ hãi.
Gốc cây Tâm Huyết Thảo này có niên đại không thấp, chất lượng rất cao.
Trong đêm tối cây cối rậm rạp không dễ đi, Bộ Phương cũng không định đi quá xa, hắn tính toán tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ trời sáng.
Nhưng trong quá trình tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi, Bộ Phương cũng góp nhặt được không ít linh dược.
Mặc dù hắn đã coi như tiến vào Thập Vạn Đại Xuyên, nhưng nơi này cũng chưa phải chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Xuyên, cho nên linh dược cấp bảy, cấp tám tạm thời vẫn chưa xuất hiện.
Dồn một đống lá cây lại, Bộ Phương bắt đầu đốt lá, khói đốt bốc lên cao, bay thẳng đến chân trời.
Ngồi xếp bằng dưới đất, Bộ Phương nhìn đống lửa ngẩn người.
Tiểu Bạch mập ục ục cũng ngồi ở phía xa, đôi mắt cơ giới không ngừng lóe lên, thỉnh thoảng lại dùng tay gãi gãi cái đầu tròn trịa của mình.
Trong núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và thú rống.
Hơi có chút thấm người.
Bộ Phương ngây người một lát, sau đó cảm thấy có chút nhàm chán, tìm mấy cành cây khô ghép lại với nhau, lấy từ bên trong không gian Hệ Thống ra một cái nồi sắt màu đen.