Tôn trưởng lão quỳ nằm trên đất, ôm cổ họng, hắn cảm giác mình giống như muốn phóng hỏa, đầu cũng có chút mơ hồ, trong mắt hắn, thế giới tựa hồ cũng trở nên xám xịt hơn rất nhiều.
Ta đang ở đâu... Ta muốn đi đâu... Ta muốn làm gì...Vì sao miệng của ta lại sưng như vậy?
Tôn trưởng lão cảm giác miệng của mình phảng phất sưng lên, giống như hai cây lạp xưởng... lửa nóng cháy bỏng khiến cho hắn muốn rơi nước mắt.
Thật sự quá đủ cay!
Kim Khôn thật sự đang khóc, nước mắt hoàn toàn không ngăn được từ trong hốc mắt của hắn chảy xuống, hắn muốn nhịn, nhưng thật sự không làm được.
Hắn che miệng của mình, không ngừng hà hơi, nhíu mày, phối hợp với cái đầu trọc phát sáng của hắn... lộ ra vẻ hết sức tức cười.
Bạch Triển dở khóc dở cười, Trảm Không trợn mắt há hốc mồm.
Hồi lâu sau, Kim Khôn mới ngẩng đầu lên, mũi của hắn đỏ ửng, khóe mắt còn có nước mắt đang lóe lên.
- Có đủ cay hay không?
Bộ Phương nhìn bộ dạng tức cười của Kim Khôn, không nhịn được hỏi.
Thân thể Kim Khôn cứng đờ, liếc mắt nhìn món đậu hủ Ma Bà Lôi Đình thỉnh thoảng vẫn có lôi đình màu đỏ lóe lên giữa các miếng đậu hủ, trong lòng cũng run lên.
Có đủ cay hay không?
Ngươi còn muốn cay hơn? Muốn cay chết lão tử mới vừa lòng sao?
Trong lòng Kim Khôn muốn gào thét, nhưng khi tròng mắt nhìn về phía Bộ Phương đã có chút kiêng kỵ..
- Đứng dậy... Chúng ta trở về.
Kim Khôn nói với Tôn trưởng lão đang gục trên mặt đất.
Tôn trưởng lão cũng nheo mắt, nước mắt to như hạt đậu giống như bị bẽ gảy bức rèm che, không ngừng rơi xuống.
Cặp môi sưng đỏ, như hai cây lạp xưởng giắt bên mồm của hắn.
Tầm mắt của hắn như có sương mù... Cả người mơ hồ.
Kim Khôn hít một hơi thật sâu.
Bộ Phương nhìn hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngươi muốn ăn... thì nói sớm, Ngươi không nói ta làm sao biết ngươi cũng muốn ăn?
Bộ Phương đứng bên cạnh lắc đầu thở dài.
Trong Ma Bà đậu hủ có bỏ một thìa tương ớt Vực Sâu, nhưng chuẩn bị lượng cho Chí Tôn, một bát phẩm Chiến Thần như ngươi đứng xem náo nhiệt thì thôi... Ngươi muốn ăn, phải nói sớm.
Kim Khôn móc nguyên tinh từ trong lòng ngực đặt lên trên bàn, trong ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương tràn đầy hoảng sợ, thì ra tên đầu bếp này khủng bố như vậy, chỉ làm một món ăn, lại khiến một vị Chí Tôn bật khóc, thiếu chút nữa một vị bát phẩm Chiến Thần cũng chết vì ăn rồi.
Có cần đủ cay như vậy hay không?
Trong lòng Bạch Triển mặc dù rất tò mò về mùi vị của đậu hủ Lôi Đình Ma Bà, nhưng nghĩ tới kết quả tức cười của Kim Khôn, hắn vẫn đè lại tò mò trong lòng.
Mục tiêu của hắn tiếp tục chuyển về phía các món ăn trước mặt, những món ăn này có mùi vị và mùi thơm vô cùng nồng đậm, khiến cho hắn x một lần nữa trầm mê trong bữa ăn, không thể tự thoát ra được.
Kim Khôn đi rồi, đi với tư thái khẩn cấp lo lắng, dẫn Tôn trưởng lão nửa chết nửa sống rời khỏi tiểu điếm.
Còn Bộ Phương ý vị thâm trường đứng ở cửa, yên lặng nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Bạch Triển vẫn chưa ăn xong, với khẩu vị Chí Tôn cường giả của hắn, ăn hết một bàn thức ăn này dĩ nhiên không có vấn đề.
Sau khi cơm nước no nê, Bạch Triển lại thích ý vuốt bụng, tựa vào ghế.
Hắn nheo mắt, lông mày nồng đậm không ngừng nhướng lên.
- Mỹ vị... Rất lâu rồi ta không được ăn những món ăn ngon như vậy, đã nghiền!
- Đại thống lĩnh, tại hạ đã nói tài nấu nướng của Bộ lão bản không thể bắt bẻ, không sai sao?
Trảm Không cười nói.
Bạch Triển gật đầu, đứng dậy, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, ánh mắt mới chính thức chuyển hướng về phía Bộ Phương.
Hiện giờ hắn đã ăn xong món ăn, nhưng hắn vẫn không quên chính sự.
- Bộ lão bản, thiên phú tu luyện của nha đầu này cao như thế, nếu ở trong tiểu điếm làm người phục vụ... sẽ bị mai một.
Bạch Triển nhìn Bộ Phương tiếp tục nằm trên ghế, gằn từng chữ nói.
Bộ Phương đang lười biếng phơi nắng, chợt nghe những lời này, nhất thời nghi ngờ quay đầu nhìn về phía hắn.
- Ngươi nói gì?
- Ta nói... nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ này, nếu ở lại trong tiểu điếm của ngươi làm người phục vụ sẽ bị trễ nãi, thiên phú của nàng giỏi như vậy, nên tìm một hoàn cảnh tu luyện tốt, sau này nhất định có thể trở thành Chí Tôn cường giả ngạo thị vùng đất Nam Cương.
Bạch Triển đứng lên, chân thành nói.
Hắn thấy được thiên phú của Âu Dương Tiểu Nghệ, thiên tài như thế dĩ nhiên khiến cho hắn động lòng, cho nên muốn thu nhận Âu Dương Tiểu Nghệ.
Nhưng Âu Dương Tiểu Nghệ lại là người phục vụ trong một tiểu điếm của Đế Đô, nếu như là người phục vụ ở những tiểu điếm khác, hắn có thể đã sớm mang đi, làm gì còn trịnh trọng hỏi thăm như vậy.
Cũng chính vì tiểu điếm thần bí của Bộ Phương mới có thể khiến cho một vị Chí Tôn cường giả như hắn kiêng kỵ.
- A... Ngươi muốn thu Tiểu Nghệ làm đồ đệ? Ngươi tự hỏi nàng đi.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn Bạch Triển, nhếch miệng, giơ tay chỉ Âu Dương Tiểu Nghệ nói.
Ánh mắt Bạch Triển nhất thời sáng ngời, Bộ Phương không ngăn cản để hắn mang Âu Dương Tiểu Nghệ đi?
Thật tốt quá! Thì ra Bộ lão bản là một người sáng suốt như thế.
Như vậy hắn rất nhanh có thể bồi dưỡng được một vị Chí Tôn cường giả!
Bóp bóp bàn tay, Bạch Triển quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tiểu Nghệ đang ngồi cạnh cây Ngũ Văn Ngộ Đạo đang ngồi cách đó không xa.
Song, nằm ngoài dự liêu của hắn, khi hắn biểu thị ra ý định thu đồ đệ, phản ứng của Âu Dương Tiểu Nghệ hoàn toàn nằm ngoài dự liêu của hắn.
Tiểu nha đầu nheo ánh mắt khả ái, ngẩng đầu, nhìn Bạch Triển.
Nàng chăm chú hỏi:
- Ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc sao?
- Tiểu Hắc là ai?
Bạch Triển sửng sốt... Tiểu Hắc là vị cao nhân nào?
Trảm Không đứng phía sau Bạch Triển ngẩn ngơ, vừa nghe đến cái tên Tiểu Hắc, theo bản năng nhìn thoáng qua con chú đen đang nằm ngủ gục ở cửa...
- Nha đầu, ngươi có thể không biết ta ai, ta chính là...
- Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc sao?
Âu Dương Tiểu Nghệ trực tiếp cắt đứt lời hắn, nói.
Bạch Triển cứng đờ, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nha đầu này lại dám xem thường hắn, hắn là ai chứ? Hắn là Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, đường đường là Chí Tôn cường giả! Cho dù ở vùng đất Nam Cương, cũng được xem là cao thủ vô địch!
- Tiểu Hắc là ai... Bổn thống lĩnh đi đánh bại hắn, thiên phú của nha đầu ngươi... cũng không thể lãng phí, lạy Bổn thống lĩnh làm đồ đệ, mới chính đạo.
Sắc mặt Bạch Triển ngưng tụ, trực tiếp đứng lên, hào khí ngất trời nói.
Da thịt trên mặt Trảm Không bất chợt nhảy lên...
Bộ Phương nhếch miệng, đang nằm trên ghế cũng bị những lời hào khí của Bạch Triển chấn động.
Âu Dương Tiểu Nghệ lại càng cổ quái, chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Bạch Triển.
- Nói cho ta biết! Tiểu Hắc ai? !
Bạch Triển liếc mắt xem thường.
Sau đó, Âu Dương Tiểu Nghệ liền chỉ ngón tay thon dài, mục tiêu nhắm thẳng vào... bên ngoài tiểu điếm.
Bạch Triển nhíu mày, nhìn theo phương hướng Âu Dương Tiểu Nghệ vừa chỉ.
Một con chó đen... vẫn gục ở cửa ngáy o o.
Éc... Thì ra Tiểu Hắc không phải người? Là một con chó?
Bạch Triển ngu ngơ một hồi, sau đó trong lòng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, giận dữ.
- Không được... Nha đầu này lại dám xem thường ta? Lại cho Bổn thống lĩnh đánh không lại một con chó?
Âu Dương Tiểu Nghệ chớp mắt, liếc mắt nhìn Bạch Triển...
Trảm Không ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói phía sau Bạch Triển:
- Đại thống lĩnh, Tiểu Hắc, thật ra chính là chỉ... Chí Tôn Thú trong tiểu điếm.
Thân thể Bạch Triển cứng đờ, vẻ mặt sửng sốt.
Chí Tôn Thú... là con chó đó?
Là Chí Tôn Thú vừa giết chết Tôn Giả Tu La Môn...?
...
Biên thành mênh mông, Hắc Tháp ngạo nghễ đứng vững, một tiếng gào thét vang lên, trận trận âm bạo vang dội, từ ngoài chân trời bắn tán loạn đến.
Một gã Huyết Vệ ngồi xếp bằng bên cạnh Hắc Tháp chợt mở mắt, trong mắt tựa hồ có tinh mang lóe lên.
Quang mang nhìn giống như sao băng từ ngoài biên thành gào thét bay nhanh đến, thân hình của hắn khẽ động.
Một tiếng huýt sáo, thân hình của hắn đứng dậy, huyết sắc chân khí bắt đầu khởi động, cuồn cuộn chuyển động.
Hắn giơ tay lên, chộp đạo lưu quang.
Bàn tay của hắn và khí lãng phát sinh va chạm, nhất thời khí lãng phun ra.
Lực đạo khổng lồ chèn ép thân hình của hắn không thể lui về phía sau, gương mặt Huyết Vệ cũng phát sinh biến hóa.
Ầm!
Một cổ uy áp to lớn hơn từ trong Hắc Tháp bộc phát ra.
Sau đó một bóng hình xinh đẹp chập chờn từ đó bước ra.
Bàn chân vô cùng khả ái, ngón chân trong suốt như bạch ngọc nõn nà, dẫm trong hư không, mang theo một trận rung động.
Đại Tế Ti mặc yếm, mang mặt nạ, bàn tay lắc lư trong hư không, cả người giẫm lên hư không đi tới bên người Huyết Vệ, tiện tay ngăn cản, để thân hình Huyết Vệ dừng lại.
Ngón tay thanh tú cong cong bắn ra, nhất thời bắn lên lưu quang, quang mang trên lưu quang bắn ra tán loạn, một luồng ba động tinh thần ầm ầm tản đi.
Sau đó đồ vật trong lưu quang hiện ra.
Một hạt châu màu xám trắng, phía trên vẽ đầy đường vân kỳ lạ.
Lồng ngực dưới cái yếm chợt phập phồng, Đại Tế Ti đưa tay bắt lấy hạt châu màu trắng, nhẹ giọng rù rì, thanh âm ngưng trọng mà bi thương.
Vong Hồn Châu trở lại, nhưng Tôn Giả... vĩnh viễn không về được.
- Tôn Giả... Ngươi yên tâm, Tu La Môn nhất định sẽ báo thù cho ngươi, Môn chủ nhất định sẽ vì ngươi... đích thân giết chết cừu nhân!